Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 391

"Tô Thi Thi, em ngứa da phải không?" Bùi Dịch mặt bá một phen liền trầm tiếp xuống. Trên lỗ tai từ từ hiện ra một tầng đỏ ửng, thực đang rất giận.

Tô Thi Thi thân thể căng thẳng, vội vàng lui về sau một bước, cười nịnh nọt nói: "Nào dám, Bùi tiên sinh người mới đúng là bình tĩnh nha. Bạn gái trước đã tìm tới cửa, lại vẫn giống người không việc gì một dạng, đúng không?"

Một tiếng "đúng không" sau cùng này, Tô Thi Thi kéo ra thật dài, hai mắt nheo lại, hiển nhiên là có chút tức giận rồi.

Bùi Dịch nhất thời liền yên, thở dài nói: "Anh vừa rồi nói đều là thật sự. Chuyện cô ấy còn sống, anh liền so với em biết sớm một ngày, đều là mẹ nói cho anh biết."

Anh nói xong, đột nhiên nghiêm trang hẳn lên: "Em cũng biết bọn họ muốn lợi dụng chuyện này tới ly gián chúng ta, chúng ta không thể mắc mưu."

"Khụ khụ..." Tô Thi Thi vốn dĩ trong lòng tích góp những cái tức giận này, bị những lời nói của Bùi Dịch như vậy, chợt đột nhiên không biết nên như thế nào phát tác. Lúc này thật biến thành giống như cô rất keo kiệt một dạng.

Cô chu mỏ, cũng không có tiếp tục cố tình gây sự. Đi đến một bên trên sofa ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Những chuyện khác không nói, Trạm tiểu thư còn sống, quả thật là một chuyện khiến người vui mừng."

Bùi Dịch lông mày nhíu lại, lẳng lặng chờ Tô Thi Thi nói nửa câu còn lại.

Quả nhiên, Tô Thi Thi ngay sau đó đã tới một cái nhưng mà.

"Nhưng mà, chúng ta bây giờ đã là vợ chồng, trước đây em cũng là vì chuyện của người đó mà với anh có ngăn cách, mà anh vì chuyện người đó trở về cũng không nói ra một câu, chuyện này có phải chứng tỏ anh đối với em không chút tín nhiệm nào không?"

Bùi Dịch đau đầu không thôi.

Cô vợ này của anh một khi đem mọi chuyện nói đến việc tín nhiệm cao độ, vậy thì nghiêm trọng rồi. Anh nếu lỡ như nói không tốt, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hòa hợp giữ hai vợ chồng rồi.

Bùi Dịch hơi hơi điều chỉnh một phen thần sắc, có chút ủy khuất nói: "Anh không dám nói."

"Gì?" Tô Thi Thi hoài nghi chính mình nghe lầm, "Anh còn có chuyện không dám sao?"

Tô Thi Thi bĩu môi, quét mắt nhìn anh một cái, lành lạnh nói: "Gạt tôi còn dám, anh có chuyện gì mà không dám?"

Vâng ạ Bùi Dịch xoa xoa mi tâm, đi qua ôm cổ Tô Thi Thi. Để cằm ở trên bờ vai cô, trầm giọng nói, "Hai ngày này anh cũng không chịu nổi, vẫn nghĩ muốn nói cho em biết, nhưng mà lại sợ em tức giận. Em nghĩ muốn biết cái gì anh đều sẽ nói cho em. Em có thể như vậy trực tiếp hỏi ra mọi chuyện, mà không phải theo anh sinh hờn dỗi, anh cực kỳ vui vẻ."

"Hừ!" Tô Thi Thi bị anh nói được cực kỳ xấu hổ, sắc mặt có chút đỏ lên.

Nếu không phải lúc trước may mắn gặp được Lưu Dĩnh Tuệ, Tô Thi Thi cũng không thể nhanh như vậy đã nghĩ thông.

"Vậy nói một chút đi." Tô Thi Thi lôi kéo anh cùng ngồi xuống, hai chân thu lại, đặt ở trên ghế sofa. Thân thể khẽ tựa vào trên người Bùi Dịch, làm ra một bộ dáng tập trung cao độ lắng nghe.

Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống nhu ý, cũng không có tiếp tục muốn giấu diếm cô, nói: "Anh mười tám tuổi quen được Dẫn Lan, năm đó anh đang định chính mình gây dựng sự nghiệp. Đoạn thời gian đó cực kỳ gian khổ, là cô ấy cùng anh chống đỡ trải qua, cho nên anh đối với cô ấy ngoại trừ có tình cảm lúc trước mông lung, còn đối với cô ấy cũng có cảm kích."

Anh sợ Tô Thi Thi hiểu lầm, đặc biệt thanh minh nói: "Thời niên thiếu cảm tình đã là qua đi, anh khi đó quả thật cực kỳ thích cô ấy, bởi vì cùng với cô ấy cực kỳ thoải mái. Tính tình của cô ấy với em có chút giống nhau, anh thừa nhận ngay từ đầu bị em hấp dẫn quả thật là vì em cùng cô ấy có chút giống nhau, nhưng mà..."

Bùi Dịch tay phải vuốt ve đôi má Tô Thi Thi, trong mắt đều là ôn nhu: "Em là em, cô ấy là cô ấy, anh phân được rất rõ ràng. Khi đó Trạm Dẫn Lan để cho anh mê muội qua, nhưng em là cô gái duy nhất để cho anh có ý định kết hôn sinh con bên nhau trọn đời."

"Thi Thi, chúng ta người nào cũng từng trải qua một đoạn quá khứ. Nhưng mà, chúng ta vào khoảng thời gian thích hợp gặp được nhau, hiểu nhau tiếc nhau, đây là duyên phận. Anh không hy vọng những chuyện trước kia, để cho chúng ta rời xa nhau."

Giọng nói trầm trầm, nghe ở bên tai nhưng lại vang dội như thế. Tô Thi Thi đem mỗi một câu mỗi một chữ của Bùi Dịch đều đã nghe ở trong lòng, trong lòng đánh trống reo hò, nói không cảm động là gạt người.

Bùi Dịch từ trước đến nay nói không nhiều lắm, cho dù là lúc đang nói với cô lời ngon tiếng ngọt, đều có cao ngạo của mình. Nhưng mà hiện tại, anh có thể nói đến mức này, hiển nhiên đã bày ra mười phần thành ý.

Tô Thi Thi cầm tay anh, ôn nhu nói: "Em biết, em cũng có quá khứ, anh cũng có quá khứ. Chúng ta có bây giờ còn có tương lai, chuyện quá khứ, liền để nó qua đi."

Chính vì đã hiểu rõ ràng, Tô Thi Thi lúc này mới có thể đem nghi vấn trong lòng đều đã hỏi ra tới. Bằng không dựa theo tính tình của cô trước kia, khẳng định là trốn ở một bên sinh hờn dỗi.

Bùi Dịch nghe được lời Tô Thi Thi nói, mới nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra. Lập tức nghĩ đến cái gì, mày hơi hơi nhíu một phen, ngữ khí có chút ngưng trọng lên: "Năm đó mẹ cũng không thích Dẫn Lan, bây giờ bà lại đặc biệt nói cho chúng ta biết cô ấy trở lại, phải là vì nhằm vào em."

"Vợ yêu, anh thật xin lỗi, không có biện pháp ngăn cản mẹ, nhưng mà anh sẽ tận lực bảo vệ em."

Tô Thi Thi đột nhiên bò lên, ngồi xổm Bùi Dịch trước mặt, cười hì hì nhìn anh: "Chỉ cần hai người chúng ta luôn luôn tin tưởng đối phương, bất luận bà làm cái gì cũng không thể đem chúng ta tách ra, không phải sao?"

Cô nói xong, đột nhiên vươn tay giữ chặt đôi má Bùi Dịch, ra sức kéo ra bên ngoài, cười nói: "Cho nên Bùi tiên sinh về sau có chuyện gì, nhất định phải trước tiên nói cho em biết, bằng không nếu lỡ như lại tạo thành cái hiểu lầm gì, chịu thiệt cũng chính là hai người chúng ta."

"Tô Thi Thi!" Bùi Dịch mặt trắng xanh liền trầm tiếp xuống, cô gái này lá gan thật sự là càng ngày càng lớn, mà còn lực tay lớn như vậy, véo má anh đều đã đau chết rồi.

Tô Thi Thi đắc ý vênh váo, vội vàng rút tay về, lạch cạch một phen liền nhảy xuống sô pha, co cẳng chạy.

Bùi Dịch nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ của mình đang rời đi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Nhưng mà trong lòng những cái nghi ngờ tích góp này, bị Tô Thi Thi náo loạn như vậy, trái lại tan thành mây khói rồi.

Còn về Trạm Dẫn Lan...

Bùi Dịch suy nghĩ có chút bay xa, giống như lời anh đã nói, người nào cũng đều có quá khứ, có một số chuyện bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

Đem chuyện bạn gái trước hỏi ra rõ ràng, Tô Thi Thi tất cả thả lỏng rất nhiều.

Nhưng mà ngày hôm sau, bọn họ phái Dương Dũng đi đón bà nội lại mang tới một tin như sét đánh giữa trời quang.

"Cái gì? Bà nội không có ở Dương Thành?" Tô Thi Thi lúc nhận được điện thoại, chính đang ở trong phòng làm việc tính toán ra ngoài gặp một vị khách hàng, nhận được điện thoại, cả người đều đã lờ mờ rồi.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Dương Dũng: "Phu nhân thật xin lỗi, lão phu nhân không hề ở trong nhà. Tôi hướng hàng xóm hỏi thăm qua, bọn họ nói bà ấy là buổi sáng thời điểm bị hai người không quen biết đưa đi."

"Hai người không quen biết? Có thể hỏi thăm ra là ai không?" Tô Thi Thi lòng liền lo lắng không yên, trong đầu rất nhanh suy tư, là ai đi tới đón bà nội cô đi.

"Đang cho bọn họ nhận dạng, nhanh nhất cũng phải nửa giờ mới có thể biết được kết quả." Trong giọng nói của Dương Dũng mang theo vài phần thật có lỗi, nếu anh có thể tới sớm một chút thì tốt rồi.

"Anh đem chuyện này lập tức nói cho tiên sinh, chuyện đó khi nào có tin tức lập tức nói cho tôi biết." Tô Thi Thi nói một tiếng, liền cúp điện thoại.

Cô một cái vẻ nói cho chính mình phải bình tĩnh, nhưng mà tay vẫn lại là kìm lòng không đậu run run lên.

Cô cùng Bùi Dịch chỉ phái Dương Dũng trở về, Tần Phong bên kia đương nhiên sẽ không tái phái người đi theo, như thế đi đón bà nội cô chắc chắc không thể là người của bọn họ

"Tới cùng là ai? Hỗ gia? Đoàn gia?" Tô Thi Thi quả đấm mạnh xiết chặt, trong lòng hối hận tới cực điểm.

Cô đáng ra nên chờ bà nội cùng trở về! Cô làm sao có thể phạm phải sai lầm như vậy. Hiện tại Hỗ gia cùng Đoàn gia hận cô như thế, nếu lỡ như thật là bọn họ...

Tô Thi Thi không dám nghĩ tiếp.

Đúng lúc này, Bùi Dịch gọi điện thoại, Tô Thi Thi vội vàng nhận điện thoại.

"Đừng sợ, anh đã phái người đi thăm dò, lập tức sẽ có tin tức..."

"Đợi một chút, em có điện thoại gọi đến." Tô Thi Thi nói xong nhìn xuống màn hình di động đang báo hiệu, lòng mạnh trầm xuống, đối với Bùi Dịch nói, "Là điện thoại bàn của Đoàn gia chủ trạch."

Đoàn gia lúc này gọi điện thoại đến, có phải hay không...

B ận sấp mặt
Bình Luận (0)
Comment