Bùi Dịch trở lại Thi Dịch thời điểm, đúng vào giờ cơm chiều.
Tô Thi Thi vốn định đi, nghe được Tiểu Ưu nói Bùi Dịch vậy mà về nhà ăn cơm chiều, cực kì ngạc nhiên.
"Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây rồi hả?" Tô Thi Thi nhíu mày, nghĩ nghĩ, cho gửi một tin nhắn cho Ôn Ngọc.
"Bùi Dịch đột nhiên trở về ăn cơm, lùi lại một giờ."
Cô vốn dĩ muốn thừa dịp lúc mọi người ăn cơm tối vụng trộm từ cửa sau trốn đi, đâu nào nghĩ đến Bùi Dịch lại đột nhiên trở về.
Lúc này, cô vừa đi khẳng định lập tức sẽ bị phát hiện, sau đó lập tức bị nắm trở về, đương nhiên không thể hành động rồi.
Tô Thi Thi cầm lấy valy chính mình thu thập xong, đặt nó bên dưới bàn trang điểm, xác định sẽ không bị người kia liếc mắt một cái nhìn thấy, mới lấy di động đi ra khỏi phòng ngủ.
Chỉ là đợi một hồi lâu, cũng không thấy Ôn Ngọc trả lời.
Tô Thi Thi cho rằng Ôn Ngọc đang trên đường tới không có nhìn đến tin nhắn, cũng không có quá để ý. Lại gửi cho cô ấy một tin nhắn khác, để cho Ôn Ngọc đến nơi thì ở bên ngoài chờ một lát, cô sẽ tìm cơ hội ra ngoài.
Sau khi gửi xong, Tô Thi Thi tiện đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi, không dám lấy ra nữa.
Bùi tiên sinh thông minh như thế, Tô Thi Thi sợ bị anh nhìn ra manh mối.
Lúc này, ở một dãy nhà trọ mang phong cách cổ xưa giành cho công nhân viên chức ở trong một gian phòng nào đó, Ôn Ngọc chính đang đáng thương tội nghiệp nhìn di động của mình.
Nói đúng ra, là nhìn bị Tần Phong cướp di động đi.
"Em ấy bảo em ở bên ngoài chờ một lát." Tần Phong nhìn Tô Thi Thi phát tới tin nhắn kia, híp đôi mắt đào hoa của mình nhìn Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc bỉu môi, vừa sợ hãi vừa tức giận, nhưng vẫn lại là thở phì phì nói: "Anh như vậy là không lịch sự! Trả điện thoại cho em!"
"Bảo bối." Tần Phong bỗng nhiên nghiêm mặt lên, siêu cấp nghiêm túc nói, "Chuyện này Bùi Dịch đã biết đến rồi. Em nếu thật sự đi đón Thi Thi mà nói, Bùi Dịch nhất định sẽ không vui!"
"Anh... Anh ta làm sao mà biết được?" Ôn Ngọc trừng lớn mắt, không thể tin được.
Cô cùng Tô Thi Thi làm bí ẩn như thế, chuyện này ngoại trừ hai người bọn họ ra người nào cũng không biết. Nếu không phải vừa rồi Tô Thi Thi gửi tin nhắn đến vừa lúc bị Tần Phong thấy, tuyệt đối không có người thứ 3 biết.
Tần Phong nghĩ thầm, tin tức của anh cũng là Bùi Dịch cho anh, cậu ta lại không biết sao?
Trên mặt anh lại vẫn như cũ cực kỳ nghiêm túc, nhìn chằm chằm Ôn Ngọc, nghiêm trang hù dọa nói: "Em ngẫm lại xem, Bùi Dịch đã biết đến, em hiện tại lại đi đón Thi Thi. Chuyện này không phải tuyên bố là em muốn làm cho hai người bọn họ cãi nhau rồi ra ở riêng sao?"
"Ở riêng?" Ôn Ngọc hoảng sợ, hốc mắt đều đã đỏ, "Thi Thi nói, liền đi bên ngoài ở hai ba ngày sẽ trở về, không phải ở riêng!"
"Được rồi, em không nên kích động, anh biết các người không phải có ý đó. Nhưng mà Bùi Dịch nghĩ như thế nào, nếu lỡ cậu ta hiểu lầm thì làm sao bây giờ? Em cũng không phải không biết, lần trước Thi Thi đã rời nhà trốn đi qua, gây ra động tĩnh lớn như thế. Loại chuyện này còn xảy ra, cực kỳ dễ dàng gây ra mâu thuẫn."
"Nhưng mà..." Ôn Ngọc xoắn xuýt cực kỳ.
Cô đã đồng ý giúp Thi Thi, không đi thì không tốt lắm. Nhưng mà hiện tại xem ra, đi giống như lại càng không tốt, tạm thời thật không biết nên làm như thế nào rồi.
"Không có nhưng mà. Đi, chúng ta đi ăn cơm. Thành Tây vừa khai trương một nhà hàng, có món miến gà em thích ăn nhất, anh đã đặt bàn rồi." Tần Phong lôi kéo Ôn Ngọc liền đi ra bên ngoài.
Ôn ngọc nuốt một ngụm nước bọt, có chút động tâm, nhưng vẫn lại là không quyết tâm được.
Tần Phong làm việc từ trước đến nay đều luôn trực tiếp, bất kể cô có đồng ý hay không, lôi kéo liền đi: "Bùi Dịch người này quá mang thù rồi. Nếu lỡ bây giờ chuyện này bị cậu ta biết liền tính ở trên đầu chúng ta, lại khiến chúng ta đi Châu Phi làm sao bây giờ?"
"Em không muốn đi Châu Phi!" Ôn Ngọc vừa nghe Châu Phi, sắc mặt bá một phen liền thay đổi.
Đối với một vòng hành trình Châu Phi kia, Ôn Ngọc lòng còn sợ hãi hơn, lập tức không tiếp tục do dự nữa: "Anh đưa di động cho em, em nói với cô ấy một tiếng."
Cho em đi mật báo? Kia mới là thật đắc tội Bùi Dịch rồi!
Tần Phong cười ôm cô: "Điện thoại để quên ở nhà rồi. Không có việc gì, Thi Thi thông minh như thế, em không đi em ấy lập tức liền hiểu rõ rồi."
"Như vậy thật sự được sao?" Ôn Ngọc lại vẫn là có chút lo lắng. Nhưng rất nhanh, đã bị Tần Phong kéo vào trong xe, đâu nào cho cô cơ hội hối hận.
Ôn Ngọc cảm thấy được chuyện này có gì đó không thích hợp.
Mà Tô Thi Thi từ đầu không biết chính mình toàn bộ đã bị Bùi Dịch nắm trong lòng bàn tay. Cô ra vẻ trấn định đi nhà ăn, đối với Bùi Dịch đặc biệt nhiệt tình.
Bùi Dịch biểu hiện cũng cùng bình thường vô ý, tựa hồ so với trước đây càng ôn nhu rất nhiều.
Tô Thi Thi trong lòng nhớ lại Ôn Ngọc có thể hay không ở bên ngoài sốt ruột chờ, một bữa cơm này ăn có chút không yên lòng.
Rốt cục đợi cho kết thúc, Tô Thi Thi chính đang xoắn xuýt muốn như thế nào đem Bùi Dịch cắt đuôi, chỉ nghe Nhậm Tiếu Vi nói.
"Tiểu Dịch, qua đây đi theo mẹ uống trà, con đã rất lâu không cùng mẹ nói chuyện phiếm rồi."
Tô Thi Thi lỗ tai lập tức thẳng đứng lên, trong lòng chờ đợi không thôi.
Nhanh đồng ý đi!
Bùi Dịch mở miệng trước, nhàn nhạt lườm Tô Thi Thi một cái. Nhìn đến Tô Thi Thi vẻ mặt chờ mong, sắc mặt chưa biến, đối với Nhậm Tiếu Vi nói: "Được."
Tô Thi Thi mạnh nhẹ nhàng thở ra, như trút được gánh nặng. Đồng thời ở trong lòng cầu nguyện, bọn họ trận này nói chuyện phiếm càng kéo dài càng tốt.
"Thi Thi, chị cực kỳ nóng sao?" Cơm nước xong, chính đang phải rời khỏi nhà ăn Đoàn Tĩnh Đồng nhìn đến Tô Thi Thi hai má hồng hồng, nhìn qua kỳ quái hỏi han.
"Không có!" Tô Thi Thi lập tức giữ chặt tay cậu, vừa đi vừa nói với Bùi Dịch, "Mẹ, Bùi Dịch, con cùng Đồng Đồng trước đi hậu viện rồi."
"Này, em muốn cùng anh em nói chuyện phiếm." Đoàn Tĩnh Đồng cong mông không chịu đi.
Tô Thi Thi nhỏ giọng nói: "Em không phát hiện anh trai em hôm nay đặc biệt ôn nhu sao? Chuyện này quá khác thường, khẩn trương đi thôi."
"Nói như vậy, hình như đúng rồi. Chị dâu, chị phải bảo vệ em." Đoàn Tĩnh Đồng lập tức nhanh hơn bước chân.
Cậu cũng khi nào muốn nhờ đến Tô Thi Thi hỗ trợ, mới có thể kêu hô chị dâu.
Tô Thi Thi sớm đã thành thói quen, lúc này đâu nào rảnh rỗi cùng cậu so đo. Một lớn một nhỏ hai người co cẳng chạy.
Phía sau, Bùi Dịch yên lặng nhìn bọn ọ rời đi, cái phản ứng gì đều không có.
"Tiểu Dịch, Dẫn Lan hai ngày trước đem đến một chút hồng trà đến đây, mùi vị rất không tệ. Để mẹ bảo Hồng Cầm pha một bình đến đây." Nhậm Tiếu Vi hôm nay tâm trạng dường như không tệ, đối với Bùi Dịch cười nói.
Bùi Dịch gật đầu, đi theo bà cùng hướng tới phòng nghỉ đi đến.
Trong nhà này có một gian phòng nghỉ chuyên môn dùng trà nói chuyện phiếm, lúc bình thường, đều là Nhậm Tiếu Vi cùng Trạm Dẫn Lan bọn họ ở bên trong, Bùi Dịch thời gian này là lần đầu tiên bước vào.
Hồng Cầm rất nhanh liền pha trà đến, Nhậm Tiếu Vi không để cho bà ta ở bên cạnh hầu hạ, vừa đặt trà xuống, liền để cho bà ta đi ra ngoài.
Bùi Dịch mặt không đổi sắc, trong lòng lại biết, mẹ anh có chuyện nói với anh.
Quả nhiên, vừa ngồi xuống, một ly trà còn không có uống, Nhậm Tiếu Vi đã nói: "Ngày hôm qua Ngọc Tường nói lời quá đáng, Dẫn Lan bị tổn thương, sợ là không chịu tới nữa rồi."
"Mẹ biết con không thích con bé đến đây, cái này mẹ không bắt buộc con. Nhưng Ngọc Tường dù sao cùng chúng ta cũng tính là người một nhà, chuyện ngày hôm qua là chúng ta thực có lỗi với Dẫn Lan. Ý mẹ là, con ra mặt giải thích một phen."
Nhậm Tiếu Vi mấy ngày nay đã sớm thấy rõ thái độ của con trai mình, bởi vậy thái độ không có giống lúc trước kịch liệt như vậy, áp dụng chính sách dụ dỗ. Không ép Bùi Dịch nhất định phải cùng với Trạm Dẫn Lan, mà là lấy tình để cảm động lấy lý lẽ nói rõ.
"Được. Chuyện này con sẽ xử lý." Bùi Dịch không có nghĩ nhiều liền đồng ý.
Nhậm Tiếu Vi ánh mắt nhất thời sáng lên, trong lòng vui vẻ cực kỳ. Chỉ là bà không biết, Bùi Dịch nói sẽ xử lý, lại không tính toán tự mình đi.
Anh nuôi người nhiều như vậy, không phải nuôi không.
Nhậm Tiếu Vi tiếp tục lại tán gẫu chuyện Đoàn Ngọc Tường ngày hôm qua, Bùi Dịch tại sắc mặt vẫn như cũ bìnhthường, tựa như anh từ đầu không biết vợ mình muốn rời nhà trốn đi một dạng.
Mà lúc này, Bùi phu nhân rất không dễ dàng thoát khỏi Đoàn Tĩnh Đồng, lui về phòng ngủ của mình.
Tô Thi Thi nhìn thoáng qua điện thoại, phát hiện Ôn Ngọc vẫn như cũ không có trả lời tin nhắn của cô, liền ngay cả điện thoại cũng không nhận.
"Đừng nói là đi ra ngoài không theo điện thoại nha? Mặc kệ, đi ra ngoài trước tính sau." Tô Thi Thi cầm lấy vali đặt ở dưới bàn trang điểm, lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng ngủ.
Tối nay có H, đảm bảo hài, còn ai ko thích hay chê nhẹ cứ việc next nhá