Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 650

"Tóm được rồi hả?" Trong đình viện một tòa nhà kiểu Trung Quốc cổ, một vị thiếu phụ nằm ở trên một chiếc ghế quý phi, lười biếng cầm lấy nhánh hoa Tử Đằng buông xuống đỉnh đầu, lườm mắt nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh.

"Tô Thi Thi!" Người đàn ông nhíu mi, đưa tay rút đi cành hoa Tử Đằng trong tay cô, hổ nghiêm mặt nói, "Đã nói với em nhiều thứ như vậy, không cho chạm vào hoa này, lát nữa lại bị dị ứng rồi."

Tô Thi Thi bĩu môi, ngồi xuống, chột dạ không dám nhìn Bùi Dịch.

Cô không dám nói cho anh, cô lần trước dị ứng là vì vụng trộm dùng son môi Ôn Ngọc tự chế gửi đến. Khi đó cô thuận miệng đổ thừa cho cây tử đằng, Bùi tiên sinh đau lòng đến thiếu chút nữa đem cả vườn cây tử đằng đều đã chặt trụi rồi.

"Khụ khụ... Cái kia, Tần Phong thật sự báo cảnh sát bắt lấy Ngọc?" Tô Thi Thi hỏi.

Bùi Dịch gật gật đầu, dơ tay đem cành hoa Tử Đằng rũ xuống kia thả ra, nói đến Tần Phong này, không tự giác đau đầu: "Hiện tại người còn đang bị giam giữ ở đồn công an."

Tô Thi Thi thở dài: " Trò chơi mèo vờn chuột này đã chơi năm năm, bọn họ cũng không sợ mệt."

Năm năm trước, Ôn Ngọc sau khi một mình rời khỏi cũng không có đi bất luận nơi nào, mà là ở trốn lại Bắc Kinh này.

Trong năm năm này, cô một mực trốn trong gốc khuất đi theo Tần Phong. Cùng theo làm đi, Tần Phong đi công tác cũng đi theo, cô làm cái gì bọn họ đều ở xa xa theo sát.

"Nha đầu kia còn tưởng rằng Tần Phong vẫn không phát hiện mình, thật sự là làm cho người ta không biết nói cái gì cho phải." Tô Thi Thi bất đắc dĩ nói.

Bùi Dịch mặt trầm xuống nói: "Tóm lấy cũng tốt, sớm một chút kết thúc trò chơi nhàm chán này."

Đối với Bùi tiên sinh mà nói, loại trò chơi mèo vờn chuột này quả thực nhàm chán cực độ. Anh cùng Tô Thi Thi lúc bắt đầu bên nhau, bao nhiêu đơn giản thô bạo.

Tô Thi Thi một bên ngoạn chơi tay anh, một bên hỏi: "Tần Phong tới cùng nghĩ như thế nào?"

Bùi Dịch thân thể cứng đờ, đưa tay xoa xoa trán, đau đầu nói: "Không biết cậu ấy nghĩ gì. Chuyện hôm nay cùng Tiểu Minh Tinh kia đã truyền được ồn ào huyên náo."

"Bọn họ thật đúng là nghĩ Ngọc dễ ăn hiếp mà." Tô Thi Thi nghe anh nhắc tới Tiểu Minh Tinh kia liền tức giận, "Sao lại tìm cô ta làn người phát ngôn cho công ty?"

"Không liên quan tới anh." Bùi Dịch khẩn trương thanh minh quan hệ, do Tần Phong trước yêu cầu, cũng một năm một mười đem chuyện này cùng Tô Thi Thi nói rõ.

Năm năm này, bọn họ kỳ thật đều biết Ôn Ngọc ở Bắc Kinh, chỉ có Ôn tiểu thư cho rằng chính mình giấu diếm được toàn bộ bọn họ.

Lúc này, nơi xa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, một lớn một nhỏ hai đứa trẻ oa oa ngươi truy ta đuổi đã chạy tới.

"Ba ba, mẹ."

"Anh, chờ bé... chờ bé..."

"Ngôn Ngôn, chờ em gái con." Bùi Dịch vừa thấy đến bộ dáng con gái bảo bối đuổi đến thở hổn hển, nhất thời liền đau lòng, hung dữ trừng mắt nhìn con trai.

"Con cũng không bảo em ấy đi theo." Bạn nhỏ Bùi Ngôn ủy khuất chạy chậm lại, tội nghiệp nhìn Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi yên lặng thở dài, chỉ biết dùng mỗi chiêu này với cô.

"Đến đây với mẹ nào." Tô Thi Thi hướng đến chỗ con trai vương tay.

Bạn nhỏ Bùi Ngôn năm tuổi lập tức liền vui vẻ, chân nhanh nhẹn đã chạy tới, một đầu tiến công vào trong lòng mẹ mình: "Mẹ, em gái vừa rồi lại ăn vụng bánh ngọt!"

"Em không có!" Bạn nhỏ Bùi Nặc ba tuổi đỏ mắt cãi lại, oa một tiếng liền khóc.

"Bùi Ngôn!" Bùi Dịch giận, luống cuống tay chân dỗ dành con gái bảo bối.

"Mẹ, ba ba dữ với con!" Bạn nhỏ Bùi Ngôn chu mỏ, một bộ dáng muốn khóc mà không khóc được.

Đánh cũng đánh không được, ầm ĩ cũng ầm ĩ không xong. Bạn nhỏ Bùi Ngôn não đại xoay chuyển, cũng chỉ có thể giả vờ thương cảm tranh thủ đồng tình của mẹ rồi.

Mẹ đau lòng sẽ mắng ba ba, ba ba là không dám trêu mẹ tức giận. Cho nên chỗ dựa vững chắc của cậu nhóc so với Bùi Nặc mít ướt này đáng tin hơn!

Nhìn bạn nhỏ Bùi Ngôn này đầu óc suy nghĩ có bao nhiêu ghê gớm một cái.

Tô Thi Thi đau đầu cực kỳ.

Trên TV chiếu những tiểu bảo bảo thông minh đáng yêu còn biết nghe lời đều là lừa gạt. Nhà cô đây này chính là hai đứa Hỗn Thế Tiểu Ma Vương.

Gen di truyền càn quấy nhà Bùi gia kia ở trên người hai đứa bé phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Bốn năm trước, Tô Thi Thi thấy Bùi Dịch đối với chuyện có con gái canh cánh trong lòng, cho nên quyết định muốn sinh đứa thứ hai. Đơn giản mang thai vừa lúc sinh ra con gái.

Chỉ là vấn đề dạy dỗ con cái này, thực làm người ta đau đầu.

Mà lúc này, có người càng thêm đau đầu.

Đồn cảnh sát Thành Tây Bắc Kinh, Ôn Ngọc bị bắt vào đây vào đã có hai giờ.

Trong hai giờ này, trừ bỏ lúc mới vừa vào thời điểm có một vị nữ cảnh sát nhân dân đi đến hỏi vài câu theo thủ tục, sau đó cho cô một hộp cơm, sau đó liền không có một người để ý cô.

Cô kéo mũ lưỡi trai xuống thấp, năm năm rồi đây đã trở thành thói quen trước mặt người ở bên ngoài đều cúi đầu, sợ bị người ta phát hiện.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi đến khi cảnh sát nhân dân thay ca đến rồi đi, đều không có người tiến vào chỗ cô.

Cô giống là bị người ta lãng quên một dạng.

Ôn Ngọc không biết chính mình ngồi bao lâu, lúc bối rối vây bủa, ngẩng đầu nhìn cửa, trong mắt nhiễm lên một tầng cô đơn.

Cửa rộng mở, lại không ai đi đến.

Anh, thật sự không có tới.

"Thôi, đi ngủ đi." Ôn Ngọc yên lặng thở dài, đứng lên đem hai cái ghế dựa gộp lại, lôi kéo quần áo, cứ như vậy nằm lên.

Năm năm qua cô trưởng thành rất nhiều, cũng thay đổi rất nhiều. Cô gái nhỏ lúc trước gặp phải chuyện gì liền rơi nước mắt, xảy ra chuyện gì cũng đều sợ, giờ đã quen cô độc, cũng quen thản nhiên mặt đối cuộc sống.

Điều duy nhất cô không quen được chính, là làm sao cùng Tần Phong mặt đối mặt.

Năm năm này, cô giống như là cái bóng của Tần Phong, trốn từ một nơi bí mật gần đó, sợ nhìn thấy ánh sáng.

Trong nhà trọ cao cấp nơi nào đó ở trung tâm thành phố, Hà hạo Lâm nhìn Tần Phong tự mình quét dọn xong phòng khách đang đi đổ rác, xoắn xuýt cực kỳ.

"Có lời cứ nói." Tần Phong cầm cây chổi, một bên hướng trong phòng đi đến, một bên nhàn nhạt nói.

Hà Hạo Lâm hiện giờ đã sớm quen với dáng vẻ lạnh như băng này của anh, cân nhắc lời nói một chút, thật cẩn thận nói: "Đồn công an bên kia vừa gửi tin tức tới, nói Ôn tiểu thư đã ở trong phòng nghỉ nằm xuống. Mượn hai cái ghế dựa hợp lại nằm ngủ, thân thể cuộn lại liền cùng con mèo nhỏ một dạng."

Anh ngầm bội phục bản lĩnh ngôn ngữ của mình. Nói như vậy, Tần Phong chung quy không đành lòng đi?

Nhưng anh nghĩ sai rồi.

Tần Phong liền cùng không có nghe đến một dạng, tiện tay đem cây chổi hướng trong lòng anh ta nhét qua, đi tới nhà bếp: "Tôi gọi cậu đến đây không phải để cho cậu đi quan tâm những cái chuyện nhàm chán này. Như thế nào, còn không chịu đi muốn để cho tôi giữ cậu lại ăn cơm chiều?"

Hà Hạo Lâm mồ hôi lạnh liền tuông xuống, đi cũng không được ở lại cũng không xong, thăm dò nói: "Nghe nói trong phòng nghỉ kia có theo dõi, muốn cho người ta xâm nhập hệ thống nhìn xem tình huống hiện giờ của Ôn tiểu thư hay không?"

Tần Phong chậm rì rì quay đầu, lạnh lùng nhìn anh: "Cút!"

"Tôi lập tức đi!" Hà Hạo Lâm không dám ở lại, quay đầu bỏ chạy.

Người này tốc độ trở mặt, thật sự quá dọa người rồi.

Tần Phong mặt không chút thay đổi, sau khi Hà Hạo Lâm rời khỏi, hiện lên quét xuống phiền não.

Anh đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh nghĩ muốn lấy chút nguyên liệu ra nấu ăn, nhưng trước mắt không tự giác hiện ra bộ dáng Ôn Ngọc giống mèo con một dạng cuộn mình ở trên ghế...

"shit!" Anh thấp giọng chửi một tiếng, ầm một phen đóng sầm cửa tủ lạnh.

Hiện tại có cho anh thịt rồng anh cũng đều ăn không vô!

"Với lá gan của người kia, tôi thật muốn xem em buổi tối có sợ không!" Tần Phong trầm thấp nói một câu, xoay người hướng tới trên lầu đi đến.

Chỉ chốc lát ôm máy tính đi đến vườn hoa trên sân thượng.

Đêm chậm rãi buông xuống. Dưới ánh trăng, một chỗ nở đầy hoa tươi trong hoa viên sân thượng, có ánh sáng lúc sáng lúc tối.

Tần Phong ôm máy tính ngồi ở trên ghế dựa, một tay nắm thành quả đấm chống nơi huyệt Thái Dương, nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính.

Hình ảnh trong màn hình kia, chính là gian phòng nghỉ ở đồn công an Thành Tây kia.

Đột nhiên, lông mày anh cau lại, theo bản năng liền nghĩ đứng dậy. Nhưng hành động đến một nửa thời điểm, anh lại chán nản ngồi trở về.

Chỉ thấy trên màn hình theo dõi, cái người phụ nữ cuộn mình ở trên ghế kia vô ý rơi xuống đất. Lúc này, cô chính đang ôm chân ngồi dưới đất hu hu khóc.

Ngay cả như vậy, cô vẫn như cũ không có gọi điện thoại cầu cứu bất kỳ ai.
Bình Luận (0)
Comment