Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 87

Edit: Mít

Beta: Ryeo

Cảnh báo có H, chỉ dành cho sắc nữ, các bé ko nên xem, cười gian.

ai ko đọc nên ngủ sớm. G9 mọi người

"Máy tính của tôi! " Trong thư phòng yên tĩnh đột nhiên truyền ra một tiếng kêu sợ hãi.

Tô Thi Thi đau lòng nhìn máy tính bị ném trên mặt đất, trong đó có rất nhiều tư liệu!

"Em nói lại lần nữa xem?" Tình ý kia trong phút chốc đã biến thành nghiến răng nghiến lợi, Bùi Dịch cảm thấy không nên để cho cô gái này nói chuyện vẫn tốt hơn.

Bởi Tô Thi Thi mỗi lần nói ra đều có thể làm anh tức giận đến nổi đầy gân xanh.

"Tại sao anh lại làm như vậy?" Sự cảm động vừa mới dâng lên trong lòng Tô Thi Thi lập tức tan thành mây khói. Đối với Bùi Dịch mà nói, ôn nhu hay dịu dàng cái gì cũng đều là giả dối.

"Tô Thi Thi, em có phải hay không nên bồi thường cho tôi?" Bùi Dịch đè lên người Tô Thi Thi, bắt đầu cởi quần áo trên người cô.

Tô Thi Thi đáy lòng khẩn trương, vội vã bắt được tay anh: "Bồi thường cái gì cơ?"

"Roạt" một tiếng, Bùi Dịch mạnh mẽ xé nát áo của cô, bộ ngực tuyết trắng lập tức phơi bày trong không khí, theo mỗi nhịp thở đều nâng lên hạ xuống, xinh đẹp động lòng người. Bùi Dịch cúi thấp người, cắn nhẹ vành tai cô, ánh mắt tối sầm nhìn Tô Thi Thi chằm chằm: "Bồi thường tối hôm qua!"

Đang lúc cao trào lại có thể ngủ được, anh có thể dễ dàng buông tha cho cô sao?

" Anh... ấu trĩ!" Tô Thi Thi tức giận đẩy Bùi Dịch ra xa, nhưng cô đâu phải đối thủ của anh?

Bùi Dịch nhanh chóng kìm được cô, những ngón tay thon dài mạnh mẽ phủ lên một quả anh đào, day nhẹ nụ hoa đỏ tươi phía trên khiến nó nhanh chóng vểnh cao. Bàn tay còn lại xấu xa luồn xuống nơi tư mật giữa hai chân Tô Thi Thi, cách một lớp vải mà chà xát, quen thuộc tìm được hoa hạch nhạy cảm, ngón tay đảo thành một vòng tròn, sau đó đều chụm lại ấn nhẹ.

Khoái cảm tê dại xộc thẳng lên đại não khiến Tô Thi Thi thét lên một tiếng đến chói tai, rồi sợ hãi vội vàng bụm miệng lại.

Cửa sổ vẫn còn chưa đóng, rèm cũng chưa buông, cô có muốn cũng không dám kêu!

Ngón tay thon dài của Bùi Dịch liên tục càn quấy có tiết tấu, lại muốn xuyên qua quần lót mà đâm vào hoa huy*t Tô Thi Thi. Tiếng rên bị đè nén hóa thành tức giận, Tô Thi Thi há miệng cắn lên bả vai Bùi Dịch một miếng. Áo sơ mi lập tức ướt át một mảng.

Con ngươi Bùi Dịch trầm hẳn xuống, nhưng lại lóe lên ánh sáng gian xảo như tia chớp, lan tỏa ý cười sâu đậm.

Tô Thi Thi ngốc nghếch, không biết cắn như thế này chỉ kích thích đau đớn sẽ chỉ càng làm cho đàn ông thêm hưng phấn mà thôi.

"Roẹt --" một tiếng tiếp theo, váy của cô tan thành từng mảnh vụn, rơi lả tả trên mặt đất, tình cảnh vô cùng thảm thương.

Tô Thi Thi lõa thể trước mặt Bùi Dịch, xấu hổ buông lỏng miệng đang cắn vai anh, hai gò má nóng đỏ bừng, cơ thể tỏa ra mùi thơm hấp dẫn chỉ thuộc về cô.

Đáy mắt Bùi Dịch quét qua cơ thể kiều diễm, bùng cháy thành lửa nóng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô.

Môi lưỡi dây dưa không dứt, Bùi Dịch ở trong miệng cô hút hết mật ngọt. Nhiệt độ trong thư phòng lên cao cực điểm, nháy mắt biến thành chiến trường rực lửa.

" Á!" Bỗng nhiên một tiếng thét chói tai vang lên, cửa phòng chẳng biết từ lúc nào đã bị mở ra. Tiểu Ưu vẻ mặt ngây ngốc đang nhìn hai người trong thư phòng.

Cô rõ ràng đã gõ cửa, tại sao lại còn bắt gặp cảnh tượng này?

Tô Thi Thi quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Ưu vì quá sợ hãi mà quên cả chạy, hận không có cái hố nào để chui xuống.

"Tôi thật không muốn sống nữa!"

Tô Thi Thi ở trong lòng kêu rên, thời điểm này thực sự là dọa người. Sau này bảo cô làm sao đối mặt với người trong biệt thự đây?

Cuối cùng, vẫn là Bùi Dịch phóng ánh mắt rét lạnh đến, Tiểu Ưu đang hóa đá lập tức tỉnh lại. Cô chỉ kịp nói một câu thực xin lỗi, sau đó co cẳng bỏ chạy.

Nhưng sau khi chạy ra ngoài, lại cảm thấy có gì đó không được, lại nhắm chặt hai mắt quay lại...đóng cửa phòng!

Cô đợi mãi mà không thấy Tô Thi Thi ra ăn cơm, Bùi tiên sinh lại tức giận không biết bỏ đi đâu, nghĩ nghĩ một chút liền muốn đến xem, không ngờ hai người lại cùng nhau ở trong thư phòng.

Thư phòng này có hiệu quả cách âm đặc biệt tốt, nếu không mở cửa, người ở ngoài chắc chắn sẽ không nghe được động tĩnh gì bên trong.

Tiểu Ưu sắc mặt từ đỏ biến thành một mảnh trắng bệch, cô có phải hay không sắp chết chắc rồi?

Hiện tại ở bên trong, Tô Thi Thi thật sự xấu hổ muốn chết, tức giận lại cắn Bùi Dịch. Nhưng không ngờ lại cắn trúng vành tai anh.

Thân thể Bùi Dịch vì hành động đó mà không nhịn được run lên, lửa nóng trong mắt lập tức bùng cháy hừng hực.

Bùi Dịch ôm chặt eo Tô Thi Thi, đưa tay kéo khóa quần tây, giải phóng cự long đã cương cứng, nổi đầy gân xanh tím. Quy đầu mạnh mẽ chà xát ngoài cửa huyệt, Tô Thi Thi run rẩy muốn khép hai chân, nhưng Bùi Dịch nhanh chóng giữ lại, dồn toàn lực động thắt lưng, côn th*t lập tức đi sâu vào cơ thể cô mà va chạm, hận không thể xuyên qua phía sau thân thể cô.

" A...á!" Tô Thi Thi nhất thời không chú ý, kêu lên một tiếng chói tai, trực tiếp rơi vào hôn mê bất tỉnh.

" Tô Thi Thi em!" Bùi Dịch tức giận đến tái mặt, động tác dưới thân càng nhanh hơn...

Tô Thi Thi cảm thấy chính mình dường như đã chết đi một lần, từ từ tỉnh lại. Vậy mà thời điểm này, người đàn ông phía bên trên vẫn điên cuồng luật động, điên cuồng đâm vào rút ra, chỉ là chiến trường đã được đổi thành giường ngủ trong phòng. Thủy dịch nhầy nhụa trong cơ thể ào ạt tiết ra để thích ứng với côn th*t thô cứng, theo từng cú va chạm phát ra âm thanh ọp ẹp dâm mỹ.

"Bùi Dịch, một ngày nào đó tôi sẽ trói anh lại, đè anh ăn một trăm lần!" Tô Thi Thi uất ức không cần giữ ý tứ gì nữa, trực tiếp nói ra những lời thô tục.

Tên ác ma háo sắc này!

" A!" Bùi Dịch đột ngột tăng tốc chạy nước rút, một lần đâm lút cán vào tận sâu trong tử cung cô. Tô Thi Thi lại thét lên, một lần nữa ngất đi.

Đêm nay, Tô Thi Thi cảm thấy chính mình đã chết đi một trăm lần...

Ngày hôm sau, Tô Thi Thi đeo kính râm, tay đỡ eo lưng đau nhức như muốn rời ra thành từng mảnh, mặt mũi tái xám đi vào công ty Xây dựng Tiệp Khắc.

Thời điểm đứng trước phòng thiết kế trên tầng mười lăm, Tô Thi Thi đột nhiên có một loại dũng khí kích thích muốn quay về.

Hiện tại cô mang bộ dạng này đi vào...

Tô Thi Thi lắc đầu, xoa xoa huyệt thái dương, hít sâu một hơi, tập trung toàn bộ tinh thần, mới chậm rãi đi vào phòng.

"Ôi, ai đây? Mới từ "thiên đường" trên giường đứng lên sao?"

Đoàn Ngọc Lộ vừa thấy Tô Thi Thi đến, lập tức đánh giá một lượt, rời khỏi chỗ ngồi, lượn qua chỗ Tô Thi Thi một vòng.

Lúc trước cô đã sớm nghe nói, trong công ty đã truyền tin Tô Thi Thi bị người ta bao nuôi rồi. Cô biết chắc chắn người đàn ông kia là ai. Hiện tại đúng là một cái cớ tốt để chế giễu Tô Thi Thi, lí nào cô ta lại bỏ qua được.

Ánh mắt Tô Thi Thi chớp lóe, người phụ nữ này dường như chưa biết sợ là gì.

Tô Thi Thi kìm nén cảm xúc, đứng thẳng người dậy, trên mặt lộ ra cảm xúc thán phục: " Đoàn tiểu thư, về phương diện này tôi còn đang muốn thỉnh giáo cô, cô không phải rất thích đàn ông công phu trên giường lợi hại sao?"

Cô nói xong, còn cố ý cúi nhìn chân mình, vạn phần thương tâm nói: "Hôm qua tôi không cẩn thận vấp ngã, nhưng vừa rồi may có cô nhắc nhở tôi, nếu có một ngày tôi không còn việc làm, có thể tìm đàn ông bao nuôi đúng không?"

"Tôi còn nghe nói cô đang cùng tổ trưởng Tôn có quan hệ phải không? Cô cũng biết anh ta có tiếng là lạnh lùng thích làm giá sao, nếu không phải chuyện liên quan đến việc, anh ta sẽ không nói với cô một lời."

Đoàn Ngọc Lộ nghe vậy, quả nhiên dương dương tự đắc nói: "Đó là đương nhiên, sáng nay tôi còn cùng tổ trưởng Tôn ăn sáng, anh ta đối với tôi vô cùng ôn nhu chăm sóc."

Cô ta vừa dứt lời, Khúc Hồng Mai đang muốn đi lấy nước, sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt hiện lên một tia tức giận, rồi nhanh chóng biến mất.

Tô Thi Thi vừa rồi đối thoại với Đoàn Ngọc Lộ, thanh âm cũng không lớn lắm, chỉ vừa đủ để hai người nghe được.

Nhưng Đoàn Ngọc Lộ dường như từ đầu đã cố tình không hạ giọng, mong sao cả phòng thiết kế đều biết hết.

Tô Thi Thi âm thầm quan sát biểu tình của Khúc Hồng Mai, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, dường như cô đã một mũi tên trúng hai đích.

"Cô thật lợi hại." Tô Thi Thi giơ ngón cái với Đoàn Ngọc Lộ, sau đó tiếp tục đỡ eo, chậm chạp bước vào phòng làm việc.

Bùi Dịch đáng chết, thù này cô nhất định phải báo!

Tô Thi Thi đi vào không bao lâu, Khúc Hồng Mai đột nhiên lấy ra một chồng tư liệu lớn, đi đến đặt lên bàn làm việc của Đoàn Ngọc Lộ: "Làm cái này đi."

Đoàn Ngọc Lộ ngẩng đầu nhìn Khúc Hồng Mai, nhíu hỏi: "Dựa vào cái gì tôi phải làm? "

"Đây là quy tắc ở đây. Hiện tại các đồng nghiệp khác đều đã bộn bề công việc, chỉ có cô nhàn rỗi, cho cô làm chút chuyện đã ra sức từ chối, không thì đừng nên ở lại nơi này!"

Khúc Hồng Mai không đợi Đoàn Ngọc Lộ kịp đáp lại, tiếp tục lạnh lùng nói: "Cho dù là Đoàn tổng giám đốc, thấy mọi người bận tối mày tối mặt cũng phải giúp đỡ, huống gì là cô!"

Khúc Hồng Mai nghĩ đến lúc Đoàn Ngọc Lộ nói ra từ "thiên đường" kia, lại nghĩ đến việc khác.

Cho dù vị Đoàn tổng giám đốc có vì em gái ngực to não nhỏ này ra mặt, cũng phải nghĩ đến nguyên tắc của công ty. Vốn đưa cái đồ vô dụng này đã là điều tối kỵ, cô để xem Đoàn tổng giám đốc có hạ thấp mình đến trách cứ cô hay không!

Đoàn Ngọc Lộ vừa nghe thấy tên chị mình, khẽ cắn môi, không nói gì. Từ trước tới giờ chị cô ta đã dặn dò, ở công ty này trừ Tô Thi Thi, ai cũng không nên đắc tội.

"Hừ! Chờ xem!"

Đoàn Ngọc Lộ hừ lạnh một tiếng. Đối mặt với chuyện này, cô ta không làm được gì.

Đang buồn bực, chợt điện thoại vang lên. Cô ta vừa thấy tên Phú Tuyết Trân, lông mày không nhịn được nhíu lại.

"Ngọc Lộ, mẹ đang ở dưới công ty con, mau ra gặp mẹ một chút. "

Phú Tuyết Trân thấy cô ta vừa bắt máy đã nói nhanh.

"Bà tới công ty làm... " Đoàn Ngọc Lộ đang định kêu bà trở về, đột nhiên nhớ ra, mẹ chồng cô ta không phải nói Tô Thi Thi rất nghe lời bà sao?

Trong mắt cô ta quét qua một tia khí lạnh, đứng lên, không hề nghĩ ngợi đi ra ngoài cửa. 
Bình Luận (0)
Comment