Chú Ái Tinh Không

Chương 176

Editor: Nguyệt

Nếu được, việc anh muốn làm nhất bây giờ là tìm thời cơ trực tiếp xử lý luôn Elena. Ai biết được kẻ chủ mưu vụ ám sát đó có quan hệ gì với Elena. Anh mà đủ khả năng thì chỉ muốn tiêu diệt hết gia tộc Heideck, không để bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Nhưng, vấn đề ở đây là Edward Heideck đã thành công hoà nhập vào tiểu đội Giảo Lang. Theo như anh quan sát, Edward thích đeo mặt nạ nguỵ trang, tính cách thật có hơi u ám, nhưng không tạo thành nguy hiểm gì đối với Ariel. Hơn nữa, quan hệ giữa Edward và Ariel đời trước dù nhạt vẫn không phải đối thủ. Cho nên có một người như hắn xen vào giữa làm anh rất khó ra tay.

Bây giờ còn chưa xác định được ai là kẻ chủ mưu giết hại Ariel, không có bất kỳ bằng chứng nào mà ra tay với đồng đội của mình thì Chung Thịnh không làm được.

Chung Thịnh thở dài ngao ngán, nhìn hai bàn tay mình. Hai tay thon dài, vết chai do điều khiển cơ giáp cũng không mấy rõ ràng. Bây giờ anh chỉ là một học viên trường quân đội, không còn là phó quan của Ariel, có rất nhiều chuyện không thể làm được.

Bỗng nhiên, một bàn tay trắng nõn nắm lấy tay anh, mười ngón đan vào nhau thật chặt.

Chung Thịnh giật mình, mặt thoáng ửng hồng, giả vờ giả vịt nhìn ngó xung quanh. Những người khác ngồi trên xe huyền phù dường như đều bận bịu làm gì đó, không để ý đến phía này.

Chung Thịnh đỏ cả tai, bất giác siết chặt nắm tay, giữ thật chắc bàn tay ấy.

Cầm tay nhau đi đến cuối đời!

Trong đầu Chung Thịnh hiện lên dòng chữ này, rất rõ rệt.

Ngẩng đầu nhìn ánh mắt như đang cười của Ariel, Chung Thịnh lại xấu hổ quay mặt đi. Thể hiện tình yêu một cách thẳng thắn trực tiếp thế này, chắc chắn là sáng nay ngài Ariel rời giường không đúng cách!!!

Lâm Phỉ Nhi cắn ngón tay ngồi thu lu trong góc xe, căm phẫn nhìn đôi tình nhân đằng trước, lẩm bẩm mắng: “Cẩu nam nam!”

Samantha bỏ tạp chí trong tay xuống, liếc nhìn Lâm Phỉ Nhi: “Có giỏi thì nói câu đó trước mặt Ariel đi.”

Lâm Phỉ Nhi á khẩu. Đúng là cô không dám, nếu không đã chẳng trốn trong góc nói xấu người ta. Cô đảo mắt, nói nhỏ: “Tớ dám nói câu này trước mặt Gerald!”

Samantha nhìn cô với vẻ thương hại: “Bây giờ đến tên ngố ấy cũng có người bảo bọc rồi. Trông Edward bình thường ôn hoà thế thôi, chứ mức độ âm hiểm không kém gì Ariel đâu.”

Lâm Phỉ Nhi buồn bực cào tường. Hức hức hức, người độc thân ở trong cái tiểu đội này thật sự là quá bi đát mà. Cái đám khốn kiếp kia lúc nào cũng thân mật thắm thiết như muốn chói mù mắt cô ấy! QAQ, đàn ông tốt ở đâu, mau đến với em đi!

Một lần nữa trở lại ký túc xá, Chung Thịnh bỗng muốn thở dài một hơi. Chỉ đi có năm ngày, mà những chuyện xảy ra trong năm ngày này khiến anh đến bây giờ vẫn không tin nổi.

Không nói đến mấy chuyện trên giường làm người ta đỏ mặt tim đập nhanh nhân thể kiểm chứng độ cách âm của phòng ngủ trong trang viên, chuyện làm anh khó tin nhất đó là trở thành “vị hôn phu của Ariel”.

Đúng là kỳ tích. Phu nhân Clifford hành động quá nhanh. Khi anh còn chưa kịp phản ứng lại, danh hiệu này đã đính chắc lên đầu anh rồi.

Nhớ đời trước, Elena mang danh vị hôn thê đến mười năm trời cũng không được chuyển chính thức. Còn anh thì đã bị phu nhân tướng quân bắt đi thảo luận chuyện tổ chức hôn lễ và địa điểm nghỉ tuần trăng mặt đến mấy lần 囧!

Nếu Ariel không giải cứu kịp thời, anh lo mình không lay chuyển được phu nhân mất. Có khi trong mấy ngày nghỉ ngắn ngủi đó, phu nhân tổ chức hôn lễ cho anh với Ariel luôn cũng nên.

Giờ nghĩ lại vẫn thấy lạnh cả người. Anh và Ariel mới xác định quan hệ được nửa năm, sao mà phu nhân làm như chỉ muốn đóng gói Ariel đem đi bán đấu giá ngay lập tức vậy? Đời trước lúc gặp phu nhân, anh thấy bà là người rất đoan trang điềm tĩnh, thái độ đối với Elena lúc nào cũng là ôn hoà có thừa, nhiệt tình chẳng đủ. Khi ấy anh còn tưởng các quý phu nhân tầng lớp thượng lưu đều như vậy, nay xem ra … Ấn tượng về gia tộc Clifford phải đổi mới toàn bộ rồi!

“Chung Thịnh.” Giọng Ariel nghe rất thân mật.

Chung Thịnh đỏ bừng mặt. Không biết có phải ảo giác của anh không, sau kỳ nghỉ này, hay nên nói là từ khi mang danh vị hôn phu của Ariel, anh cứ thấy Ariel ngày càng thân thiết với anh hơn, thường xuyên thích sờ soạng, hôn hít, cứ như muốn xác nhận rằng anh sẽ không chạy trốn vậy.

Chung Thịnh có cảm giác vị trưởng quan lãnh đạm gần như không có biểu cảm nào rõ rệt đời trước như một giấc mơ, mờ ảo đến nỗi người ta phải giật mình.

Chỉ khi ở cùng những người khác, Ariel tỏ ra lạnh lùng mới khiến Chung Thịnh ý thức rõ Ariel lãnh đạm đời trước không phải ảo tưởng của anh. Chẳng qua là trước mặt anh, Ariel sẽ biểu hiện ra một mặt hoàn toàn khác khi tiếp xúc với mọi người.

“Chung Thịnh.” Ariel ôm chặt eo Chung Thịnh, trao cho anh một nụ hôn, không có ***, chỉ tràn đầy ấm áp yêu thương.

Có lẽ là ánh mắt Chung Thịnh phản ánh quá rõ thắc mắc của anh, Ariel nhẹ nhàng vuốt má anh, nói: “Khi bố và mẹ “ở một mình”, bố sẽ trở nên rất khác biệt. Quen là tốt rồi.”

Thế hoá ra tuyệt kỹ biến đổi sắc mặt này là kỹ năng di truyền của gia tộc Clifford nhà anh à?

Chung Thịnh bỗng nghĩ vậy.

Hai người thay sang quần áo huấn luyện, cùng nhau đến sàn tập.

Cả hai đều biết rõ, thi đấu cơ giáp trên mạng chiến đấu không có bất kỳ tác dụng nào với mình. Mặt hạn chế của họ bây giờ không phải kỹ thuật, mà là thể chất.

Huấn luyện thể năng bao giờ cũng là hạng mục khổ nhất, mệt nhất, đạt hiệu quả chậm nhất. Nhưng cả hai đều ăn ý không nghỉ một buổi tập nào.

Đời trước, thể thuật của Chung Thịnh đạt cấp mười sáu, còn Ariel là cấp mười tám. Bây giờ bảo họ đạt đến trạng thái tốt nhất như đời trước trong thời gian ngắn thì hơi khó, nhưng nếu lên được cấp mười hai thì về cơ bản điều khiển cơ giáp thực chiến sẽ không có vấn đề gì. Tối thiểu, nếu Tần Hi Nhiên khiêu chiến, Ariel vẫn đấu lại được.

À, nói đến Tần Hi Nhiên thì phải nói đến kết quả thi đấu.

Sau khi đánh cho Gerald một trận tơi bời, Tần Hi Nhiên còn chẳng kịp khiêu chiến Ariel đã bị các chị gái lôi đi, ngoài ra còn có Ryan, nghe nói là … bị ép đi kết hôn.

Tít tít tít!

[Học viên Ariel, mười giờ sáng mai hãy dẫn theo tất cả thành viên tiểu đội Giảo Lang đến tập hợp trước cửa phòng hiệu trưởng. – Trường quân sự Đệ Nhất thông báo]

Ariel nhìn chằm chằm tin nhắn hiện trên quang não, nheo mắt lại. Tại sao tiểu đội Giảo Lang bọn họ lại bị gọi đến phòng hiệu trưởng? Bây giờ đang là giai đoạn chuẩn bị thi cuối kỳ, gần như học viên nào cũng liều mạng luyện tập mong đạt thành tích cao. Nếu không có chuyện gì, chắc hiệu trưởng sẽ không quấy rầy việc ôn tập của học viên.

Chung quy cứ có dự cảm xấu …

Cho dù là tốt hay xấu, Ariel đều không có tư cách từ chối lệnh triệu tập của hiệu trưởng. Hắn gửi tin tức đến các thành viên trong đội. Sáng hôm sau, lúc chín giờ bốn mươi lăm phút, toàn bộ thành viên tiểu đội Giảo Lang có mặt trước cửa phòng hiệu trưởng.

“Hiệu trưởng đang liên lạc với người khác, các cậu chờ một lát.” Phó quan của hiệu trưởng cười ôn hoà nói.

“Vâng.” Ariel nghiêm túc đáp lời.

Những người khác đều ngoan ngoãn ngồi im trên sofa, lưng thẳng tắp, tư thế nghiêm chỉnh.

Đúng mười giờ, cửa phòng hiệu trưởng mở ra. Nhóm Ariel nối đuôi nhau bước vào theo sự dẫn dắt của phó quan.

“Ngồi đi.” Hiệu trưởng Phó cười tủm tỉm nhìn họ, vẻ mặt hoà ái.

Cả nhóm ngồi trên sofa, mặt mày nghiêm túc nhìn hiệu trưởng.

“Ha ha, không cần căng thẳng như vậy.” Dường như nhìn ra được cảm xúc của họ, hiệu trưởng Phó lên tiếng làm dịu bầu không khí, “Dạo này vẫn ổn chứ?”

“Cảm ơn hiệu trưởng đã quan tâm, chúng em đều ổn cả.” Ariel không biết ý đồ trong câu hỏi này, cho nên trả lời theo khuôn phép.

“Ừ.” Phó Ngạn Triều gật đầu, sau đó sầm mặt: “Nhưng tôi thì không ổn chút nào.”

Ariel hơi nhướn mày, Chung Thịnh không tỏ thái độ gì. Những người khác trong đội thì thầm giật mình.

Trông vẻ mặt Phó Ngạn Triều có hơi đáng sợ, “Gần đây tôi cứ bị đám bạn già khinh bỉ. Nói là trường Đệ Nhất chúng ta cũng chỉ đến thế, ngay đến giải thi đấu cơ giáp còn chẳng lọt được vào vòng chung kết, buồn cười hơn là năng lực kém hơn người ta thì thôi, đằng này lại có đội cố tình rút lui vì e ngại, đúng là làm mất mặt trường chúng ta!”

Ariel giật mình, rũ mắt, không nói gì cả. Chung Thịnh cũng giả vờ như không tồn tại. Những người khác hết nhìn xung quanh rồi lại làm như đang ngắm đồ đạc trong phòng hiệu trưởng, không một ai nói gì.

Phó Ngạn Triều mắng thầm, cái đám nhóc này, lại dám không tiếp lời, hại cả tràng răn dạy đằng sau của ông không nói ra được.

Ông nheo mắt nhìn Edward. Edward bị ánh mắt Phó Ngạn Triều bức bách, đành cười gượng, ho khan hai tiếng: “Vậy hiệu trưởng thấy chúng em nên làm gì ạ?”
Bình Luận (0)
Comment