Chú Ái Tinh Không

Chương 195

Editor: Nguyệt

Có ai từng gặp một học trò siêng năng chịu khó như vậy chưa?

Đại đa số các động tác chỉ cần dạy một lần là làm được, một số ít động tác độ khó cao cũng chỉ cần giảng hai lần. Hơn nữa, hoàn toàn không cần giáo viên phải thúc ép, cậu bé với gương mặt tinh xảo đó luôn chủ động trong việc học tập, chẳng hề giống với một đứa trẻ mười tuổi bình thường suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi.

Không một giáo viên nào là không hài lòng với học trò như vậy cả. Duy chỉ có một điều làm William thấy tiếc, đó là sau đấy ông phải rời đi vì nhiệm vụ, không thể tiếp tục chỉ bảo cậu.

Nhưng nghĩ lại thì, con trai tướng quân Clifford xuất sắc được như ngày hôm nay có một phần là nhờ công của mình, cũng đáng hãnh diện lắm.

“Khụ khụ, bây giờ cháu đang học ở trường Đệ Nhất à?” Thượng tá William hỏi với giọng vô cùng hòa ái.

“Vâng, năm nhất.”

Thượng tá William lại cảm thán, nhìn con nhà người ta kìa, năm nhất đã ưu tú thế này rồi, lại xem thằng nhóc chết tiệt nhà mình, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, thật là … chênh lệch quá lớn.

“À, phải rồi, người bạn này của cháu …” Thượng tá William hất cằm chỉ Lâm Phỉ Nhi.

“Vâng, cậu ấy đã trải qua huấn luyện đặc thù, hiện tại giá trị tinh thần lực đã gần đến bốn nghìn.”

“Thật không?” Thượng tá William mắt sáng lấp lánh, ánh mắt nhìn Lâm Phỉ Nhi trở nên thèm thuồng. Nếu xung quanh mà không có nhiều người, chắc ông đã lao lên bắt cóc Lâm Phỉ Nhi luôn rồi.

“Thật. Nhưng tinh thần lực của cậu ấy sắp cạn kiệt rồi, phiền ngài tìm người đến thay cậu ấy.”

“Không thành vấn đề.” Thượng tá William vung tay lên, lính ông dẫn theo lập tức lần lượt tiếp nhận công việc của mọi người ở các vị trí điều khiển.

Chờ khi ai vào chỗ người nấy rồi, Lâm Phỉ Nhi mới thong thả mở mắt ra, tháo mũ giáp, sắc mặt tái nhợt đến sợ.

“Phỉ Nhi, không sao chứ?” Samantha đỡ cô xuống, tìm một chỗ thoải mái để nghỉ ngơi, rồi mang cho cô cốc nước.

“Không sao, tiêu hao tinh thần lực hơi nhiều nên mệt thôi.” Lâm Phỉ Nhi cười đáp.

“Em gái à.”

Lâm Phỉ Nhi cứng người, từ từ quay sang, đối diện với gương mặt già nua nhưng cười rất rạng rỡ của thượng tá William.

“Có muốn đến quân khu III của tôi nhậm chức sau khi tốt nghiệp không?” Giọng William nghe cứ như là ông chú quái dị cầm kẹo dụ dỗ bé gái.

Ariel giật giật khóe miệng. Quả nhiên thượng tá William vẫn giống hệt đời trước, thích đi khắp nơi đục tường khoét vách, thú vui này đúng là khó đỡ. Đời trước mình vừa tốt nghiệp trường Đệ Nhất cũng thế, có điều tốt hơn nhóm trưởng quan Từ, vì lúc đó thượng tá William đã thăng lên thành tướng quân William, cho nên hắn được hưởng đãi ngộ quân hàm thiếu tá, như thế đã là đặc cách đối với một học sinh vừa tốt nghiệp rồi.

“Khụ khụ, xin lỗi, cháu bây giờ đã là thành viên thuộc tiểu đội của Ariel rồi, cũng quen phối hợp với các đồng đội, nếu không có gì bất ngờ, chắc sau này sẽ cùng nhậm chức với Ariel.” Lâm Phỉ Nhi chớp mắt mấy cái, dễ dàng ném vấn đề sang cho Ariel.

Đùa à, chuyện này đương nhiên là phải giao cho trưởng quan quyết định rồi. Dù sao bây giờ cả bọn đều là cấp dưới của Ariel, sau này tất nhiên phải theo cậu ta.

Vẻ mặt thượng tá William có hơi khó tả. Ông nhìn những học viên xuất sắc này, lòng thầm nhỏ máu. Vừa rồi chỉ tập trung vào cô bé điều khiển phi thuyền này, lại quên mất những thanh niên khác cũng xuất sắc không kém.

Quay sang nhìn Ariel, ánh mắt thượng tá William đã thay đổi. Mới chỉ học năm nhất mà đã nhanh chóng tập hợp được một đội ưu tú thế này, xem ra Ariel rất có sức hút. Càng khiến người ta kinh ngạc hơn đó là sự sắc sảo của cậu.

Nhìn nhóm học viên trẻ này đi, tuổi chưa đến hai mươi, đáng lý ra phải là những thanh niên cứng đầu đang trong thời kỳ phản nghịch, thích chống đối người khác, vậy mà nghe Lâm Phỉ Nhi nói lại có thể nhìn ra tất cả đều công nhận vị trí lãnh đạo của Ariel. Chuyện hiếm có làm sao.

Một nhóm xuất sắc thế này, dưới sự lãnh đạo của Ariel, sẽ bộc phát tiềm năng lớn cỡ nào đây?

Thật muốn nhìn thấy …

William thầm cảm thán, ngoài mặt lại chẳng để lộ chút gì. Ông cười tủm tỉm đến bên Ariel, hỏi: “Thế nào? Cháu có muốn đến quân khu III của chú không? Chú có thể tạo điều kiện rất tốt cho cháu đấy.”

Ariel mỉm cười không đáp.

Chung Thịnh đứng bên cạnh tiến lên một bước, cười nói: “Trưởng quan William, giờ mà nói chuyện này có vẻ hơi sớm. Chúng cháu mới chỉ là học sinh năm nhất, nhanh lắm cũng phải đến năm thứ tư mới được chọn chỗ thực tập. Ba năm bảo dài không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn, biết đâu sau ba năm chúng ta gặp lại, chúng cháu sẽ gọi ngài là thiếu tướng William thì sao. Đến lúc đó, chẳng phải ngài có thể tạo điều kiện càng tốt hơn cho chúng cháu sao?”

William giật giật khóe miệng, phải nhìn cậu trai to cao đứng cạnh Ariel này với con mắt khác. Quả nhiên bên cạnh Ariel không có ai yếu kém. Nghe cậu ta nói kìa.

Ba năm sau, cứ với tình hình này, thì tên tuổi các cô cậu đã vang khắp các quân khu rồi. Giữa các quân khu vốn có sự cạnh tranh, giành giật nhân tài vô cùng kịch liệt. Lại thêm bối cảnh của Ariel, rồi cậu ta tự tay dẫn dắt một tiểu đội ưu tú. Đến lúc đó chắc chắn các quân khu sẽ lao vào mà tranh đấu.

Có sự cạnh tranh thì đương nhiên giá trị của các cô cậu cũng được nâng cao. Vả lại, nếu ba năm sau tôi trở thành thiếu tướng, thì đãi ngộ tôi có thể cho các cô cậu đương nhiên là tốt hơn lúc tôi còn là thượng tá rồi. Đúng là giỏi tính toán.

Đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của William, Chung Thịnh mỉm cười rất hòa ái.

Phải công nhận là, khi một người nghiêm túc để lộ gương mặt tươi cười sẽ khiến người khác cảm thấy vô cùng thân thiết. Có vẻ thượng tá William đã bị nụ cười đó ảnh hưởng, cho nên ấn tượng với Chung Thịnh cũng tốt hơn nhiều.

Đúng thế, đúng thế, đây mới là một phó quan đủ tư cách, biết mưu cầu lợi ích cho mình một cách hợp lý. Nhân tài thế này quân khu III cũng cần lắm nha! Thầm lau nước miếng của con quỷ tham lam trong lòng, thượng tá William quyết định trở về sẽ báo cáo lên thượng tướng Tề. Nhân tài như Ariel, lại thêm một tiểu đội xuất sắc thế này, đáng để họ dốc sức chiêu mộ.

Còn vấn đề đục tường khoét vách của tướng quân Clifford ấy à … Khụ khụ, đó là chuyện của thượng tướng Tề, không liên quan gì đến một thượng tá nhỏ nhoi như ông hết. ╮ (╯╰)╭

Có quân đội tiếp đón, tiểu đội Giảo Lang không gần gánh vác trách nhiệm gì nữa.

Trên đường về, thượng tá William không ngừng khuyên bảo Ariel, ý đồ dụ dỗ hắn đến quân khu III. Đáng tiếc, dù ông có nói thế nào, Ariel cũng không dao động, làm ông rầu rĩ hết cả người.

Sau hành trình vài tiếng đồng hồ, họ đáp xuống một tinh cầu buôn bán bậc trung. Từ Bảo Quốc báo cáo chuyện xảy ra ngày hôm nay cho hiệu trưởng Phó, nhận được mệnh lệnh lập tức dẫn học viên về trường Đệ Nhất.

Thành công lần này của nhóm Ariel có thể nói phần lớn là nhờ may mắn. Phó Ngạn Triều không dám đánh cược lần sau họ có còn may mắn như thế nữa không.

Hiệu trưởng Phó bày tỏ sự phẫn nộ đối với chuyện cướp vũ trụ xuất hiện trên tuyến đường bình thường của Liên Bang. Mà khi ông nghe Ariel nói bọn cướp truy đuổi họ có chiến hạm quân đội mới xuất ngũ năm ngoái, mặt lại càng sa sầm.

Hủy bỏ hoạt động trao đổi học sinh lần này, lệnh cho họ lập tức về trường, Phó Ngạn Triều ngắt liên lạc rồi lập tức gọi cho mấy người bạn cũ.

Không ai biết họ đã bí mật trao đổi những gì. Nhưng có một điều rất rõ ràng, là khi nhóm Ariel về trường, nhà trường đã chú trọng và tăng cường độ huấn luyện lên rất nhiều.

Đoàn giao lưu của đế quốc Elan đã rời đi, thời gian đúng vào lúc họ xuất phát đến Học viên Sĩ quan chỉ huy.

Vị nhị hoàng tử trông như con khổng tước kia trở nên nhạt nhòa trong mắt học sinh. Mới đầu còn có một vài người thỉnh thoảng nhắc đến, sau hai tháng thì hầu như chẳng còn vết tích gì.

Trở lại trường học, nhóm Ariel lại lần nữa bị cuốn vào bầu không khí học tập vô cùng khẩn trương.

Học các môn lý luận, tiến hành rèn luyện thể thuật, huấn luyện tinh thần lực, thực hành điều khiển cơ giáp …

Rất nhiều chương trình học nặng nề kéo nhau mà đến. Ngoài Chung Thịnh và Ariel, các thành viên khác của tiểu đội Giảo Lang đều kêu khổ không thôi.

Thi cử là kẻ thù của học sinh!

Nhóm Phỉ Nhi, Lôi Tranh xuất sắc là thế, nhưng cái họ cần học vẫn còn rất nhiều, thậm chí vì đã thuộc tiểu đội của Ariel, cho nên họ phải học nhiều hơn bạn bè cùng khóa của mình rất nhiều.

“A Thịnh, học cái này cần thiết lắm sao?” Hạng Phi mặt ủ mày chau cầm quyển “Duy tu cơ giáp đơn giản” hỏi Chung Thịnh.

“Cần chứ.” Chung Thịnh gật đầu khẳng định.

“Nhưng tớ có định làm lính duy tu cơ giáp đâu …” Hạng Phi cúi đầu lẩm bẩm.

Chung Thịnh cười, vò tóc Hạng Phi: “Nếu cậu muốn làm lính duy tu cơ giáp, thì cái cậu học bây giờ phải là “Duy tu cơ giáp – Quy tắc phân loại chi tiết” rồi.”

“Trong quân đội thiếu gì lính duy tu, học nó để làm gì.” Hạng Phi gãi đầu, buồn bực nói. Mấy thứ viết trong sách này không phải quá khó, nhưng cực kỳ rườm rà. Cậu thấy nếu có thời gian đi học thuộc mấy thứ này, thì chẳng thà dành thời gian đó học kỹ năng chỉ huy còn hơn.

Tác giả:

→.→ Đoán xem ai sẽ lên sàn tiếp theo Là người quen đó nha
Bình Luận (0)
Comment