Chú Ái Tinh Không

Chương 238

Editor: Nguyệt

“Những người này cũng nằm trong danh sách đi săn của các cô cậu. Một tên săn trộm tương đương với mười điểm. Diệt được đoàn săn trộm loại nhỏ cộng hai mươi điểm, diệt được một trong ba đoàn săn trộm quy mô lớn nằm ở tốp đầu được cộng một trăm điểm.”

Đám lính phía dưới chỉ muốn hét lên sung sướng. Mục tiêu xa vời tưởng chừng khó mà đạt được nay bỗng trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Mấy tay lính trẻ mặt mày hưng phấn như thể lũ săn trộm đã chết trong tay mình vậy. Còn những người nhập ngũ lâu năm thì mặt mày khá nghiêm túc.

Tân binh không có kinh nghiệm nên không biết, chứ họ thì hiểu rõ một đoàn săn trộm có pháo laser cỡ nhỏ chắc chắn không phải dạng gặp quân đội chính quy là rút lui.

“Câm miệng đi! Bọn ngu xuẩn!” Râu quai nón không thể chịu nổi bộ dạng phấn khích của họ, ngoáy ngoáy lỗ tai, “Bảo bọn bây ngu đúng là không có sai. Nghĩ lũ săn trộm trở thành điểm số trong tay mình rồi hả? Đúng là cái bọn không có đầu óc. Bọn săn trộm cũng có vũ khí, đã đi săn trên tinh cầu này nhiều năm trời, vô cùng quen thuộc địa hình ở đây. Nếu các cô cậu tưởng phẩy tay một cái là có thể biến chúng thành điểm số của mình, vậy thì quá ngây thơ. Ai mà có suy nghĩ đó thật …” Gã dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn một loạt những binh lính đang mang vẻ mặt hưng phấn, “Thì tự sát sớm đi cho nó lành, khỏi mất trang bị vào tay kẻ địch.”

Để ý thấy rất nhiều người tỏ rõ sự khinh thường, râu quai nón chẳng buồn nói thêm. Không cho lũ nhóc này thấy máu, chết mất vài người, thì e là có dạy dỗ nữa cũng như nước đổ đầu vịt.

“Được rồi, tôi chán chẳng buồn nói với hạng ngu xuẩn. Phát hành trang đi, mỗi người một cây súng laser, sau đó đưa đến địa điểm chỉ định.” Râu quai nón phẩy tay.

“Cái gì? Chỉ có súng laser? Tại sao không cho chúng tôi cơ giáp?” Rất nhiều binh lính đều lớn tiếng kháng nghị.

“Quả nhiên là bọn ngu.” Râu quai nón nhếch mép khinh bỉ, “Đây là một tinh cầu bán nguyên sinh, mọi loài động vật đều được nuôi thả. Điều khiển cơ giáp ư? Định đi săn hay là phá hủy môi trường sinh thái nơi này? Bảo các người đi bắt lũ săn trộm là để ngăn chúng tàn phá sinh vật trên tinh cầu, nếu dùng cơ giáp được thì quân đội đồn trú ở đây đã giết sạch lũ săn trộm ấy từ lâu rồi.”

Học viên kêu gào đòi cơ giáp lúc nãy giờ mặt đỏ bừng, không dám nói gì thêm.

Râu quai nón hừ một tiếng: “Yên tâm, các cô cậu không dùng được cơ giáp thì kẻ địch cũng vậy. Tàu bảo vệ của chúng ta ở trên không đã lắp đặt thiết bị theo dõi chặt chẽ, một khi xuất hiện sóng năng lượng cơ giáp sẽ lập tức tiêu diệt mục tiêu. Không nói nhiều nữa, bọn bây mau cút đi. Hy vọng bảy ngày sau còn được gặp lũ chúng bây sống sót trở về. Đương nhiên, nếu các cô cậu chết ở đây tôi càng đỡ phiền, có thể quay về báo cáo nhiệm vụ luôn.”

“À, suýt nữa thì quên, ngoài các loài thú dữ, ở đây còn rất nhiều loài động vật quý hiếm, hình ảnh của chúng đã được lưu trong thiết bị liên lạc của các cô cậu. Các loài này cũng có số điểm tương đương, cao nhất là năm mươi. Đương nhiên, nếu các cô cậu giết động vật quý hiếm, thì đó sẽ là số điểm bị trừ trong thành tích của các cô cậu. Nhớ cẩn thận, kẻo lại bất cẩn đạp chết con gì, khiến công sức cả ngày trời đổ sông đổ biển.” Râu quai nón tươi cười xấu xa nói xong câu này thì bước xuống đài, cùng Cốc Vũ rời đi.

Đám tân binh: …

Phó quan số khổ lại đanh mặt đi sắp xếp nhân viên phát hành trang cho binh lính, phân phối súng laser, cuối cùng dùng mấy phi thuyền loại nhỏ có trên tàu chở họ đến các địa điểm khác nhau.

“Lão đại, đây hình như không phải phi thuyền của quân đội đồn trú ở đây.” Trong khu rừng xanh tốt um tùm, mấy tên săn trộm nhìn phi thuyền loại nhỏ ù ù bay qua, hơi có vẻ bất an.

Tên săn trộm được gọi lão đại là một ả tóc dài, mắt tam giác âm hiểm, trông gian xảo như loài rắn độc.

Lão đại nheo mắt hỏi: “Có phải hôm trước quân đội yêu cầu tất cả các thợ săn rời khỏi tinh cầu không?”

“Dạ vâng.” Tên đàn em bên cạnh vội đáp.

Lão đại hơi nhíu mày: “Liên hệ với tay trong, hỏi xem chuyện này là thế nào.”

Lát sau, đàn em hoảng hốt nhìn lão đại nhà mình, thuật lại tin tức vừa nhận được từ chỗ gián điệp.

“Mẹ kiếp, bọn khốn nạn.” Lão đại mắt lạnh tanh, “Lấy chúng ta ra để luyện binh?”

“Lão đại, phải làm sao bây giờ, nghe bảo chúng nó có đến ba nghìn người.”

“Ba nghìn thì sao, toàn một lũ học sinh chưa tốt nghiệp, hạng đó một mình tao cũng giết được mười đứa.” Lão đại cười nham hiểm: “Phong tỏa tinh cầu à? Tao không tin lính của chúng chết hơn một nửa mà chúng còn hơi sức để đối phó với chúng ta. Đi!”

Sự việc tương tự xảy ra rất nhiều ở những chỗ khác nhau trên tinh cầu. Lũ săn trộm âm thầm và lặng lẽ ẩn náu sâu hơn trong rừng cây.

Tuy là phân chia đến các khu vực khác nhau, nhưng râu quai nón không hoàn toàn cắt đứt liên hệ giữa bọn họ. Chỉ cần nằm trong một phạm vi nhất định, là các đội gần nhau sẽ tự động bắt tín hiệu liên lạc của nhau, tiện cho họ trao đổi.

Nếu đột nhiên bị lũ săn trộm tấn công, trong tình huống không đấu lại kẻ địch, họ có thể gọi phi thuyền tới cứu giúp. Đương nhiên, một khi phi thuyền xuất hiện, họ sẽ mất cơ hội hoàn thành nhiệm vụ lần này. Có điều, thà bị gọi là vô dụng còn hơn mất mạng.

Buổi tối mỗi ngày, râu quai nón sẽ sai người phát thanh toàn cầu, thông báo tổn thất ngày hôm đó. Buổi phát thanh tối hôm đầu tiên, tin tức râu quai nón đưa ra khiến toàn thể binh linh đều bàng hoàng.

“Số người chấp hành nhiệm vụ lần này tổng cộng là ba nghìn, hiện tại còn hai nghìn tám trăm bảy mươi chín người đang làm nhiệm vụ, mười ba người thiệt mạng, chín mươi lăm người bị thương, mười người rút khỏi nhiệm vụ, ba người mất tích.”

Mới chỉ ngày đầu tiên mà đã có người chết, còn lên đến hai con số. Điều này khiến đám binh lính còn lại lòng ai cũng dậy sóng hoảng loạn.

Lũ săn trộm vốn bị họ coi là con mồi có vẻ không dễ xơi như họ tưởng. Ai chưa tiếp xúc với chúng thì còn phán đoán này kia, những người gặp rồi thì hoàn toàn tỉnh ngộ.

Lũ săn trộm và họ đều là con mồi của nhau. Khi họ săn lùng lũ săn trộm, thì bọn chúng cũng đang săn lùng họ.

Kể từ ngày thứ hai, số người thương vong giảm rõ rệt. Dù sao các tiểu đội cũng có thể phối hợp với nhau. Đối mặt lũ săn trộm, mâu thuẫn gì giữa lính cũ với lính mới đều bị dẹp bỏ hết.

Râu quai nón hài lòng nhìn hình ảnh các binh lính bắt đầu biết hợp tác với nhau, học hỏi kinh nghiệm từ lính nhập ngũ lâu năm để phát huy tối đa khả năng của mình trên màn hình.

“Khá lắm, lũ nhóc này quả nhiên đều là học sinh ưu tú, học hỏi rút kinh nghiệm rất nhanh.” Râu quai nón vắt chéo chân gác lên bàn, đẩy vành mũ, mỉm cười hài lòng.

“Đều từ trường quân đội ra mà, sao mà ngu được.” Cốc Vũ ngồi cạnh gã, tay cầm chai rượu, nâng lên nốc một ngụm, “Mấy ngày này tổng cộng có ba mươi người thiệt mạng rồi, cấp trên sẽ không làm khó ông chứ?”

“Hề hề, đều nhờ Allen cả, tên kia lần này làm báo cáo đã xin danh sách tử vong 3% rồi.”

“3%? Cậu ta cũng ác thật!” Cốc Vũ kinh ngạc. 3% của ba nghìn người tức là chín mươi người. Vậy tức là, trong lần luyện binh này, chỉ cần số người tử vong không vượt quá chín mươi là tên râu quai nón này sẽ chẳng bị khiển trách gì hết.

“Không ác sao được.” Râu quai nón nghiêm mặt, “Đám nhóc này chưa thấy máu bao giờ. Nếu cứ để vậy mà đưa chúng nó ra chiến trường, thì tôi nghĩ sau trận đầu tiên chỉ có một nửa số người quay về mà thôi.”

“Người cải tạo gene lợi hại đến vậy sao?” Cốc Vũ đóng quân trên tinh cầu săn bắn này đã năm năm, tuy không đến nỗi mù tin tức, nhưng không thể nhanh nhạy như râu quai nón thường ra chiến trường được.

“Phải …” Râu quai nón rầu rĩ bỏ mũ xuống, gãi đầu: “Cái lũ đó đứa nào cũng như uống thuốc kích thích, bực mình nhất là cách chiến đấu của chúng mỗi tên mỗi khác, lính của tôi sểnh ra một cái là bị thương ngay. Mẹ nó chứ, ông tưởng tôi muốn đến đây chở tân binh chắc? Lần khai chiến ấy, quân của tôi xung phong tuyến đầu, chịu tổn thất nặng nề nhất, suýt thì bị diệt hết. Đám tân binh này nói là đưa ra tiền tuyến chứ thực tế phải đến chín mươi phần trăm là sẽ được xếp vào quân của tôi.”

“Mẹ kiếp, nhìn cái lũ ăn hại này đi, không ác sao được.” Râu quai nõn gõ gõ lên màn hình, cười bất đắc dĩ.

Tác giả:

[:з」∠]… Râu quai nón đáng thương, từ đầu đến cuối, tôi đều không có ý định đặt tên cho ông ta …
Bình Luận (0)
Comment