Chú Ái Tinh Không

Chương 263

Editor: Nguyệt

Ed chậc lưỡi: “Chẳng lẽ phải luyện tới trình độ như phó quan Chung mới xem như đạt yêu cầu? Nếu vậy chắc tôi phải cố một năm nữa. Cậu có biết không, thể thuật của phó quan Chung đạt cấp 15 rồi đấy, quá mạnh. Lần trước tôi còn thấy một mình anh ấy chấp năm tên.”

“Cấp 15 đã là gì, thể thuật của ngài Ariel có khi lên 18 rồi.”

“Ngài Ariel thì nằm ngoài phạm trù con người rồi …” Ed lẩm bẩm. Nếu Chung Thịnh khiến người ta ngưỡng mộ noi theo, thì Ariel gần như khiến người ta tuyệt vọng.

Chung Thịnh có thể một mình đấu với năm binh sĩ bình thường, đến khi đối mặt với Ariel lại chỉ cầm cự được năm phút. Quả là sự thật khó mà chấp nhận được.

Hay là phó quan Chung nhường ngài Ariel?

Chung Thịnh mà biết chắc chắn sẽ hô to oan uổng. Anh đâu có rỗi hơi đến độ đấu tập cùng Ariel. Đằng sau mỗi lần luyện tập như thế là những yêu cầu khiến người ta vô cùng xấu hổ. Nếu được, Chung Thịnh rất muốn đánh bại Ariel, chỉ tiếc từ trước đến giờ anh chưa thắng được lần nào.

Từ Nham vươn vai, đứng dậy vỗ quần phủi bụi: “Tôi đoán chắc vài ngày nữa sẽ có hành động. Ngài Ariel không để chúng ta nghỉ ngơi không thế này đâu.”

“Ừ, nói có lý.” Ed bật người dậy, đột nhiên tấn công Từ Nham: “Biết đâu ngày mai lại được ra ngoài.”

“Ê ê, đánh lén thế à!” Từ Nham kêu la, lộn nhào tại chỗ tránh đòn.

Ed cười khẽ: “Đây chính là điều mà phó quan Chung đã dạy chúng ta, cảnh giác mọi lúc mọi nơi.”

“Cái thằng chết tiệt này, có mà cậu muốn đánh tôi thì có.”

“Ha ha … cậu nghĩ sao cũng được.” Ed đá một phát vào mông Từ Nham, quay người thu hồi cơ giáp rồi chạy biến.

Từ Nham tất nhiên là không chịu để yên, thu hồi cơ giáp của mình rồi cũng đuổi theo.

Bầu không khí thoải mái bao trùm khắp căn cứ, thỉnh thoảng lại thấy các binh sĩ làm vài bài vận động trên quảng trường.

Ngược lại, bầu không khí trong phòng chỉ huy hết sức căng thẳng.

Trong phòng có Ariel, Chung Thịnh, Cuttino, trung úy Trương Lam – cô gái mắt vàng được cất nhắc trong ba tháng qua và thượng úy Raul bộ hậu cần.

“Đây chính là mục tiêu của chúng ta.” Ariel chạm nhẹ vào một điểm trên bản đồ không gian ba chiều, khu vực đó lập tức được phóng to.

Những người còn lại nhìn theo tay hắn, ánh mắt chớp lên ra chiều đã hiểu.

Nơi Ariel chỉ vào chính là chỗ đóng quân của Liên minh Người tiến hóa. Đây chỉ là căn cứ tạm thời của chúng, cho nên chỉ có một chiến hạm vũ trụ làm cơ sở với hệ thống phòng ngự đơn giản.

Chiến sĩ cải tạo gene giỏi tấn công, nhưng phòng thủ lại rất kém. Dẫu vậy, để triệt hạ một căn cứ như thế, Ariel vẫn phải trả cái giá tương đương.

Hiện tại, căn cứ 17 đã được Ariel chỉnh đốn đàng hoàng, sau ba tháng huấn luyện, về cơ bản các thành phần đầu gấu ở đây đều đã khuất phục Ariel.

Tuy Ariel là người lãnh đạm, nhưng không hề kiêu ngạo, không chèn ép binh sĩ, càng không có chuyện tăm tia các nữ binh xinh đẹp, cho nên rất dễ gây thiện cảm với mọi người.

Ariel không nỡ để một đội quân ưu tú như họ đi đánh mấy trận kiểu phòng thủ. Trong suy nghĩ của hắn, quân đội phải được dùng như một thanh gươm sắc bén, xông pha nơi chiến trường, xé toạc hàng phòng ngự của quân địch, chứ không phải ở yên một chỗ làm tảng đá cho người ta đánh, không vỡ thì cũng bị mẻ.

“Nếu tấn công trực tiếp thì chúng ta không đủ hỏa lực tầm xa.” Raul lo lắng.

Thân là thượng úy bộ phận hậu cần, Raul vô cùng hài lòng với Ariel. Từ khi Ariel làm chỉ huy căn cứ, người của tổng cục hậu cần đối xử với họ tốt hơn hẳn, chẳng những không cắt xén tài nguyên, mà còn nhiệt tình cấp thêm đồ.

Kho của căn cứ nay đã chất đầy vật tư khí giới. Nhưng vì tính chất của căn cứ là phòng thủ là chính, cho nên hỏa lực tầm xa của họ không mạnh. Nếu muốn dùng cơ giáp thay cho vũ khí tấn công tầm xa, thì lại lo cơ giáp thường không đủ mạnh để đột phá hàng phòng thủ của quân địch.

Đáng lo nhất là quân địch lấy chiến hạm vũ trụ làm doanh trại, một khi quân địch vào chiến hạm, họ sẽ trở thành bia ngắm di động.

Trong căn cứ có nhiều pháo phòng ngự cho nên chiến hạm của địch không dám tới gần. Nhưng nếu họ tiếp cận thì quân địch cũng sẽ chẳng nể nang.

Trương Lam điểm nhẹ lên chiến hạm vũ trụ của quân địch trên bản đồ, nói: “Vấn đề duy nhất chúng ta cần giải quyết đó chính là pháo chính của quân địch.”

Cuttino lên tiếng: “Sau trận đánh trước, quân địch tổn thất nặng nề. Theo điều tra, chúng vẫn chưa được bổ sung lực lượng. Xét về quân số, chúng ta đang chiếm ưu thế. Chỉ có điều pháo chính của quân địch quá mạnh, nếu tấn công trực diện thì …”

“Cuttino, anh đừng đùa.” Trương Lam che miệng cười, “Làm gì có chuyện ngài Ariel để chúng ta đánh trực diện.”

“Khụ khụ … tôi chỉ muốn nhấn mạnh thôi.” Cuttino ngại ngùng đỏ mặt.

Chung Thịnh nửa cười nửa không nhìn Trương Lam. Trương Lam bỗng ngẩn ra.

Không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi cặp đôi Ariel tình ý mặn nồng không, mà dạo gần đây trong căn cứ tim hồng bay phấp phới. Trương Lam đang được Cuttino nhiệt tình theo đuổi, trông cô cũng không có vẻ gì là phản cảm.

“Chúng sẽ không dùng pháo chính khi mức độ tấn công không đạt ngưỡng nhất định nào đó.” Ariel thản nhiên nói. Do vấn đề góc độ nên chiến hạm vũ trụ phải bay lên không mới dùng được pháo chính, mà nếu như thế thì hệ thống phòng ngự bên dưới của chúng sẽ sụp đổ, vậy có khác nào mình trần đứng trước pháo địch. Cho nên chúng sẽ không để chiến hạm bay lên không, trừ trường hợp tất yếu.

“Lần tấn công này sẽ do tôi và Chung Thịnh dẫn theo năm mươi binh sĩ làm quân tiên phong. Thượng úy Raul, chuẩn bị cho chúng tôi hai quả lựu đạn hạt nhân. Sau khi chúng tôi đột nhập vào căn cứ quân địch, phá hủy pháo chính, các anh sẽ phụ trách chỉ huy binh sĩ.”

Trương Lam và Cuttino khiếp sợ, đồng thanh hô: “Không thể được thưa ngài! Làm vậy quá nguy hiểm.”

Raul cũng cau mày: “Ngài Ariel, ngài là sĩ quan chỉ huy tối cao, không thể dấn thân vào nguy hiểm như vậy được. Xin hãy giao nhiệm vụ này cho phó quan Chung.”

Ariel mặt không đổi sắc nhìn bọn họ. Thân là sĩ quan chỉ huy, đương nhiên hắn biết nhiệm vụ này rất nguy hiểm. Nếu cấp dưới của hắn nhân tài đông đúc như đời trước, thì hắn đâu phải làm ra quyết định thế này.

Vấn đề không phải sợ hay không sợ, mà là sĩ quan chỉ huy có chức trách của mình, hắn phải dùng người thích hợp nhất để thành nhiệm vụ thỏa đáng nhất.

Yếu tố quyết định thắng bại của trận đánh lần này nằm ở chỗ họ có xử lý được pháo chính của quân địch hay không. Xét cả căn cứ, có lẽ chỉ có hắn và Chung Thịnh mới đủ khả năng đột nhập căn cứ quân địch trong thời gian ngắn nhất, hoàn thành nhiệm vụ rồi an toàn thoát thân.

Cũng bởi chiến hạm quân địch có hai pháo chính bố trí tại hai bên thân tàu, cho nên hắn mới quyết định như vậy.

“Được rồi, mọi người đừng khuyên nữa. Ngài Ariel làm vậy chắc chắn là có lý của mình.” Chung Thịnh biết Ariel đã quyết định việc gì là không ai có thể ngăn cản, trừ phi có lý do đủ sức thuyết phục hắn. Theo như anh phân tích, muốn hoàn thành nhiệm vụ thì ít nhất phải có hai người, mà còn phải đạt trình độ tương đương anh. Trước mắt, thực lực của các binh sĩ trong căn cứ đã được nâng cao, nhưng còn xa mới bằng được Ariel.

Vất vả lắm mới bồi dưỡng được một đội quân tinh nhuệ, Ariel sao có thể để họ đi chịu chết. Suy đi tính lại, chỉ có anh và Ariel là có khả năng cao nhất hoàn thành nhiệm vụ.

Cuttino với Trương Lam nhìn Ariel ngập ngừng không nói. Ariel lại chưa từng liếc mắt đến họ một lần.

Thở dài bất đắc dĩ, hai người nhìn nhau cười gượng. Khi nào Ariel không để ý tới họ, để Chung Thịnh ra mặt xử lý, thì có nghĩa là sẽ không thay đổi quyết định đã đưa ra. Bây giờ việc duy nhất họ có thể làm chính là cố hết sức vạch ra một kế hoạch hoàn mỹ, làm hậu phương vững chắc cho hai vị thủ trưởng.

“Tôi đi chuẩn bị đạn hạt nhân.” Vạch kế hoạch tác chiến không phải sở trường của Raul, nên ông không định tham dự, mà quay về bộ hậu cần chuẩn bị luôn. Trương Lam với Cuttino ở lại, vắt óc suy nghĩ một chiến lược hoàn mỹ với mức tổn thất thấp nhất.

Chỉ lát sau, bản kế hoạch tác chiến hoàn chỉnh ra lò, với Ariel làm chủ lực và những người khác yểm trợ. Cuttino với Trương Lam thầm cảm thán, họ vẫn còn kém xa ngài Ariel và phó quan Chung. Điều đáng ngạc nhiên là, hai người này còn rất trẻ đã đạt chức vị cao, vậy mà không hề tỏ ra kênh kiệu.

So với những nhân tài trường quân sự vừa vào quân đội đã mong nổi tiếng, hai người này khiêm tốn và chín chắn đến mức khó tin. Lúc vạch kế hoạch tác chiến, họ suy tính rất cẩn thận và thấu đáo, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào. Thật không thể tin nổi họ mới vào quân đội chưa đầy một năm.

“Cuttino, anh đi kiểm kê binh sĩ. Ngoài năm mươi người trong đội quân tiên phong, chỉ cần để lại năm mươi người trấn thủ căn cứ là được. Trong căn cứ có pháo phòng ngự, không cần lo lắng về vấn đề an toàn.”

“Tuân lệnh!”

“Trương Lam, ngày mai cô ở lại căn cứ, nếu có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, phải kịp thời báo cho tôi.”

“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

“Chung Thịnh.” Ariel ngẩng đầu, tháo vòng cổ rồi đưa cho anh, “Bố trí đạn hạt nhân cho hợp lý, nhân thể kiểm tra lại cơ giáp.”

“Rõ, thưa trưởng quan!”
Bình Luận (0)
Comment