Chú Ái Tinh Không

Chương 272

Editor: Nguyệt

“Em lên trước, sau đó tới đón anh.” Ariel hô lên, rồi xoay người rút vũ khí, muốn tranh thủ thời gian cho Chung Thịnh.

Chung Thịnh cắn răng, không quay đầu lại, nhảy từ trên cơ giáp xuống, thu hồi cơ giáp rồi chạy nhanh về phía phi thuyền.

Tên mập bám sát Ariel nhìn thấy Chung Thịnh ra khỏi cơ giáp chuẩn bị lên phi thuyền, mặt biến sắc, há miệng phun một sợi tơ trắng bắn thẳng vào lưng Chung Thịnh.

Ariel vung kiếm chém tơ nhện, nào ngờ chém không đứt.

Loại tơ này bền chắc hơn Ariel tưởng. Mắt thấy tơ nhện sắp sửa xuyên qua người Chung Thịnh, trong một tích tắc cái khó ló cái khôn, Ariel dùng kiếm cuộn tơ nhện, khiến nó không đủ dài để chạm được vào Chung Thịnh.

Tên mập giận tím mặt, khuôn mặt màu xanh thẫm sau khi hóa thú cũng bắt đầu chuyển màu. Nhìn tên kia leo lên phi thuyền, chuẩn bị rời khỏi mặt đất, gã dứt khoát vung chân lao thẳng về phía Ariel.

Ariel vẫn bình tĩnh, vứt thanh kiếm quấn đầy tơ nhện kia đi, rút từ mé cánh tay ra một con dao laser, đón đầu tên mập.

Cơ giáp bằng kim loại khổng lồ và con nhện màu xanh lè lao vào chiến đấu, mấy tên chiến sĩ cải tạo gene đuổi đến cũng xông lên bao vây.

Khuyết điểm của Lôi Ưng lập tức lộ rõ. Nó có tốc độ rất nhanh, nhưng kém linh hoạt, phần giáp trước rất mỏng vì để giảm trọng lượng và tăng tốc độ chạy trốn, khi đánh trực diện với kẻ địch sẽ gặp bất lợi lớn.

Tốc độ hơn kém nhau cho nên đám chiến sĩ cải tạo gene đuổi theo sau bọn Ariel cũng chia thành mấy tốp. Có hai tên đến trước, sau đấy là ba tên. Tới khi Chung Thịnh điều khiển phi thuyền đến cứu viện, đã có sáu tên bao vây hắn.

“Ariel, lên đây!” Chung Thịnh điều khiển phi thuyền bay lơ lửng trên không.

Ariel điều khiển cơ giáp nhảy bật lên, mở khoang điều khiển giữa không trung để nhảy ra ngoài, thu hồi cơ giáp, tóm lấy thang dây Chung Thịnh tung xuống, thuận lợi trèo vào phi thuyền.

Trước lúc nhảy, hắn còn không quên ném một “món quà nhỏ” khiến đám người cải tạo gene ở dưới luống cuống tay chân.

“Mau rời khỏi đây.” Ariel vào phòng điều khiển, một tay cuốn lấy dây leo nở hoa vỏ trứng.

Trên đầu Chung Thịnh cũng có một đóa hoa vỏ trứng màu trắng. Hai người nhanh chóng điều khiển phi thuyền bay thẳng lên không trung.

Căn cứ trên mặt đất rút cuộc cũng lộ ra nanh vuốt, có mấy khẩu pháo lớn từ từ nhô lên khỏi mặt đất.

Ariel mặt biến sắc. Hắn biết quá rõ uy lực của mấy khẩu pháo phòng ngự này. Trước đây chính hắn là người dựa vào hơn ba mươi khẩu pháo phòng ngự để bảo vệ kín kẽ căn cứ trên tinh cầu số 17 chứ ai.

May là căn cứ này chỉ có mười khẩu pháo, nhờ thế khả năng trốn thoát của hắn và Chung Thịnh tăng lên rất nhiều.

“Chết tiệt! Lên phi thuyền, đuổi theo!” Gã mập nheo mắt nhìn bóng phi thuyền dần thu nhỏ thành một chấm đen, mặt mày dữ dằn quát. Phi thuyền mà hai tên kia điều khiển chính là loại mới được nghiên cứu chế tạo, có kết hợp với kỹ thuật của người ngoài hành tinh, phi thuyền trong tay gã kém hơn nó một chút.

Hiện giờ gã đã không trông chờ gì bắt được hai tên kia, chỉ mong có thể ngăn chúng lại rồi dùng pháo bắn hạ.

Các phi thuyền nối nhau bay ra từ căn cứ ngầm dưới đất, hơn mười chiếc lao nhanh lên không trung đuổi theo bọn họ.

Những cột sáng trắng chói mắt đuổi sát sườn phi thuyền màu xanh lục, chỉ hơi bất cẩn thôi là cả Ariel và Chung Thịnh sẽ chết ngay lập tức.

Bị pháo phong tỏa đường chạy, Ariel và Chung Thịnh tránh các lượt tấn công một cách khó nhọc.

Hơn mười chiếc phi thuyền cùng truy kích, bọn họ lại càng khó thoát, mấy lần thập tử nhất sinh, đến khi phi thuyền bắt đầu khởi động hình thức tấn công tự sát, tình cảnh của cả hai đã như chỉ mành treo chuông, còn suýt bị pháo bắn trúng, may là Chung Thịnh nhanh tay cho dừng phi thuyền nên cột sáng kia chỉ lướt sát sườn chứ không phá hủy phi thuyền của họ.

“Làm sao bây giờ?” Chung Thịnh điều khiển phi thuyền, né trái tránh phải, di chuyển rất khó khăn. Ariel chớp mắt, trong con ngươi loáng qua tia sáng nhạt.

“Kích nổ!”

“Cái gì?” Chung Thịnh sửng sốt.

“Kích hoạt bom!”

“Nhưng …” Chung Thịnh tái mặt. Anh là người gài bom cho nên biết rất rõ, nếu cho nổ trước khi họ ra khỏi tầng khí quyển của hành tinh nhỏ này thì rất có thể sẽ bị kéo lại. Nếu trên phi thuyền chỉ có mình anh thì anh sẽ không đắn đo do dự điều gì, nhưng ngài Ariel …

“Đây là mệnh lệnh!” Ariel nghiêm mặt, nắm chặt tay Chung Thịnh, nhìn anh với đôi mắt sáng rực: “Hãy tin anh!”

Chung Thịnh nghe thế liền nhẹ lòng. Anh sẽ tin tưởng Ariel vô điều kiện trong bất kỳ tình huống nào, dù phải giao tính mạng mình cho đối phương.

Mở quang não, nhập tín hiệu kích hoạt bom. Từ lúc họ bị phát hiện, bị truy đuổi đến lúc trốn vào vũ trụ chỉ có mười phút ngắn ngủi, lính của căn cứ hầu hết được điều động để truy bắt họ, cho nên quân địch không thể gỡ hết bom nhanh như vậy được.

Không nằm ngoài dự đoán, sau khi Chung Thịnh kích hoạt bom liền có tiếng nổ rầm trời, cả tinh cầu đều chấn động. Bom nổ nối tiếp nhau, mấy khẩu pháo lúc nãy còn bắn hăng hái nay lũ lượt tắt lửa.

Không bị pháo cản trở, họ nhanh chóng thoát khỏi mười chiếc phi thuyền đằng sau. Ariel không còn bận tâm đến vấn đề hình tượng nữa, cầm một bông hoa vỏ trứng cài lên đầu mình, lập tức kết nối với hệ thống điều hành phi thuyền. Chung Thịnh nhanh chóng nhường lại quyền điều khiển.

Hắn dồn toàn bộ năng lượng cho động cơ. Phi thuyền để lại một quầng sáng xanh lam rồi lao vút đi.

Sau một loạt tiếng nổ vang rền, tinh cầu trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Bầu không khí đè nén khiến người ta ngạt thở báo hiệu cơn bão sắp sửa xảy đến.

Vài giây trôi qua, trung tâm tinh cầu phát nổ, cả tinh cầu bắt đầu sụp đổ, vùng sáng đỏ khổng lồ nuốt chửng tinh cầu, đè nén đến giới hạn rồi bùng phát mãnh liệt.

Tinh cầu phát ra phóng xạ cực mạnh.

Phi thuyền của chiến sĩ cải tạo gene bị chìm ngập trong quầng sáng đỏ, chỉ có phi thuyền xanh lục lao vút đi là suýt soát thoát khỏi phóng xạ cực mạnh của vùng sáng đỏ.

Lao ra khỏi tầng khí quyển vọt vào vũ trụ mênh mông, phi thuyền lại tăng tốc thêm mấy lần. Quầng sáng đỏ đằng sau như con quái vật đói khát bám sát bọn họ. Hệ thống không ngừng vang lên tiếng cảnh báo chói tai. Chung Thịnh trợn trừng hai mắt, căng thẳng đến nỗi tim như ngừng đập, nhìn quầng sáng đỏ lùi dần về sau.

Sống cả hai đời, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận rõ bóng ma của cái chết đến thế. Hiện giờ anh đang sởn hết cả người như con mèo xù lông.

Đời trước từng chết một lần, nhưng nỗi đau mất đi Ariel còn lớn hơn cả nỗi sợ phải đối mặt với cái chết, cho nên không thể sánh bằng cảm giác thoát khỏi lưỡi hái của tử thần lần này được.

Vùng sáng đỏ dần biến mất, phi thuyền nhẹ nhàng lơ lửng trong vũ trụ.

Tại phòng điều khiển, Ariel và Chung Thịnh đều mướt mải mồ hôi. Lần này xem như là đánh cược tính mạng, may sao phi thuyền này kết hợp với kỹ thuật của người ngoài hành tinh, cấu tạo bằng thực vật, khả năng tiếp nhận năng lượng của động cơ cũng tốt hơn. Dẫu vậy, sau khi thoát ra ngoài, động cơ đã hỏng hẳn, cho nên cả hai chỉ đành lơ lửng giữa vũ trụ chờ cứu viện.

Lôi bông hoa vỏ trứng xuống vứt toẹt sang một bên, Ariel lại gần Chung Thịnh, cúi xuống nhìn anh: “Sao thế?”

“Đời trước, chỗ này …” Mắt Chung Thịnh như không có tiêu cự, miệng lẩm bẩm.

“Hửm?” Ariel hiểu ý anh, nhún vai: “Có lẽ vậy. Lúc ấy chắc căn cứ của Liên minh Người tiến hóa đã được thành lập rồi. Bấy giờ chưa bùng nổ chiến tranh, chỗ này cũng khá bí mật.”

Chung Thịnh trợn trừng hai mắt: “Anh cũng nghĩ là vì lý do này sao? Em vẫn tưởng Elena …”

Ariel nhíu mày: “Vậy thì đã sao?”

Chung Thịnh cúi đầu: “Elena là vị hôn thê của anh …”

“Sai rồi.” Ariel nheo mắt, nâng cằm Chung Thịnh, bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình: “Là vị hôn thê ‘đời trước’ của anh. Anh bây giờ chỉ có một vị hôn phu thiếu tự tin thôi.”

Chung Thịnh đỏ mặt, xấu hổ lảng mắt đi.

Ariel xoay mặt anh lại, hơi nhíu mày nhìn anh: “Chung Thịnh, em không tin anh sao?”

“Không phải!” Chung Thịnh đáp theo phản xạ.

“Vậy là được rồi. Elena từng là vị hôn thê của anh, nhưng quan hệ của anh với cô ta thế nào chắc em cũng rõ.” Ariel dùng ngón cái vuốt môi Chung Thịnh: “Đó chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị. Đời trước tuy không yêu, nhưng anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô ta, cho nên em không phải áy náy. Hơn nữa … đời trước chưa chắc Elena đã vô tội. Em nên biết rằng, con gái được gia tộc Heideck đào tạo không thể có chuyện … nhu nhược như vẻ bề ngoài được. Lời mời của cô ta lúc đó quá đột ngột. Sau khi sống lại, không chỉ em mà cả anh cũng nghi ngờ cô ta.”
Bình Luận (0)
Comment