Chú Ái Tinh Không

Chương 67

Editor: Nguyệt

Hiện tại, con ruồi này bị ngài Ariel không để ý đến. Cho dù đời trước ngài Ariel và Elenna đã ở bên nhau thế nào tại trường quân đội Đệ Nhất, đời này được thấy ngài Ariel khinh thường Elenna như thế, Chung Thịnh ít nhiều cũng có phần đắc ý.

Tuy không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng biểu hiện hôm nay của ngài Ariel thật sự là đáng khen!!!

Còn sau này, anh sẽ đuổi ả đàn bà như ruồi bọ này ra xa khỏi ngài Ariel.

“Ariel …” Mặt Elenna tái nhợt, mắt đong đầy lệ. Lâm Phỉ Nhi cảm thấy việc không thèm ngó ngàng đến một cô gái có tình ý với mình trắng trợn như vậy thật là quá đáng.

Ariel bình tĩnh nhìn Lâm Phỉ Nhi, dường như muốn nghe cô nói gì đó.

“Cậu quá đáng quá đấy.” – Lâm Phỉ Nhi cắn môi, nói đầy vẻ oán hận.

Ariel hơi nhướn mày, cười mà như không cười nhìn Lâm Phỉ Nhi, chậm rãi nói: “Ngày hôm qua Chung Thịnh đã nói với cô tôi có người yêu.”

Lâm Phỉ Nhi cứng người. Mặt Elenna lại càng tái hơn.

Biết rõ người ta đã có người yêu lại còn giới thiệu cô gái có tình ý với anh ta cho anh ta như vậy, chuyện này thật sự là Lâm Phỉ Nhi không đúng. Đó cũng là lý do cô không thể mở miệng nói thêm điều gì nữa.

Còn bên này, nghe Ariel nói vậy, mặt Chung Thịnh bỗng đỏ bừng. Anh không ngờ ngài Ariel lại nghe được cuộc đối thoại của anh với Lâm Phỉ Nhi ngày hôm qua.

“Nhưng cậu …” Lâm Phỉ Nhi vẫn muốn chỉ trích thái độ lãnh đạm quá đáng của Ariel, tiếc là đuối lý nên tiếng nói cũng nhỏ đi nhiều.

“Tôi làm sao?” Ariel thản nhiên nhìn Lâm Phỉ Nhi: “Đào góc tường bạn mình mà cô còn cảm thấy có lý sao?”

Nói xong cũng chẳng buồn nhìn Lâm Phỉ Nhi trợn tròn mắt, kéo theo Chung Thịnh còn đang rối rắm về vụ ‘lời nói dối hôm qua bị ngài Ariel nghe được’ đi đến nhà ăn.

“Đào góc tường bạn mình … đào góc tường bạn mình …” Lâm Phỉ Nhi như thể bị sét đánh, thì thào lặp lại những lời đó.

Nếu cô không hiểu sai, thì trong câu ‘đào góc tường bạn mình’ này, ‘góc tường’ chỉ Ariel, còn ‘bạn’ chẳng lẽ là …

Nhìn Ariel kéo tay Chung Thịnh đi đằng trước, trong đầu Lâm Phỉ Nhi có một tia chớp lóe qua. Ngộ ra rồi!

Mẹ nó chứ, lừa đảo!!! Ngày hôm qua mình thế mà lại đi giúp bạn nữ của mình hỏi bạn nam của mình rằng bạn trai cậu ta đã có người yêu chưa!!!

Bảo sao hôm qua giọng điệu Chung Thịnh lại khó chịu như vậy. Ai bị người khác hỏi là người yêu cậu có người yêu chưa mà chẳng bực mình.

Lâm Phỉ Nhi chỉ cảm thấy mình biết được một chuyện động trời.

Ariel Clifford, người thừa kế gia tộc Clifford, lại chọn một cậu con trai làm người yêu!!!

Nhưng … nghĩ lại thì dường như chuyện này cũng không đáng kinh ngạc. Chung Thịnh có năng lực cao, một số nữ sinh trong lớp ít nhiều đều có tình cảm với cậu ấy. Lâm Phỉ Nhi thấy rất rõ điểm này. Đáng tiếc, một chàng trai tài giỏi như thế lại bị Ariel nẫng tay trên. Chậc, dù hai người họ ở bên nhau cũng rất xứng đôi, nhưng mà …

Thôi vậy … Lâm Phỉ Nhi thở dài bất đắc dĩ, kết thúc sự tưởng tượng vô biên của mình, quay đầu lại nhìn gương mặt dại ra của Elenna, vỗ vai cô an ủi. Chẳng còn cách nào khác, tính hướng đều là do trời sinh, cho dù Ariel chấp nhận được cả nam lẫn nữ, cô cũng không cho rằng Elenna có thể so được với Chung Thịnh. Dù không tiếp xúc nhiều với Ariel, cô vẫn có thể cảm nhận được trong mắt của cậu ta chỉ có kẻ mạnh. Với trình độ tầm thường của Elenna, e là muốn lọt vào mắt cậu ta cũng khó.

Bây giờ có nói lời an ủi gì cũng là vô nghĩa. Cô chỉ có thể vỗ vai Elenna, mong sao cô ấy nguôi bớt nỗi lòng.

Elenna ngơ ngẩn được Lâm Phỉ Nhi đưa về phòng rồi cũng chưa tỉnh táo lại. Gần như cả ngày hôm ấy cô thẫn thờ vì tin tức chấn động buổi sáng.

Tại sao? Cô không ngừng lặp lại câu hỏi này trong lòng. Tại sao Ariel lại đối xử với cô như vậy? Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách cũng ôn hòa dịu dàng cơ mà. Mẹ cô vẫn nói với cô rằng chỉ có phụ nữ như vậy mới chiếm được sự yêu thương của đàn ông. Từ trước tới nay, việc không ngừng có người theo đuổi cô cũng đã chứng minh điều đó. Dù là gia thế hay bản thân mình, cô luôn tự tin rằng mình có thể hấp dẫn chàng trai đó. Vậy mà … tại sao Ariel lại không thích cô? Tại sao lại thích một thằng con trai cứng nhắc như thế?

Elenna thất thần ngả người ngồi trên sofa, hai tay ôm lấy chân mình, nước mắt cứ rơi không ngừng. Đây là lần đầu tiên trong đời cô mạnh dạn bày tỏ lòng mình với một người con trai, vậy mà kết quả nhận được lại là sự phớt lờ. Sự khinh thường đó quả thật là đòn đánh trí mạng với một cô gái yếu đuối như cô. Cô không ngờ rằng người thừa kế gia tộc Clifford lại thô lỗ đến vậy.

Nhìn Elenna lặng lẽ ngồi khóc trên sofa, lòng Lâm Phỉ Nhi tràn ngập cảm giác áy náy. Suy cho cùng, nếu cô không nằng nặc kéo Elenna đi làm quen với Ariel, cô ấy đã chẳng phải chịu nỗi nhục này.

Nghĩ đến đó, cô không khỏi nhớ lại hành vi vô lễ của Ariel. Là phái nam mà lại đối xử với một cô gái như vậy thì thật là quá đáng. Cho dù cậu là người yêu của Chung Thịnh, cậu cũng có thể uyển chuyển từ chối Elenna mà, cần gì phải dùng cách kịch liệt thế.

Haiz … Lâm Phỉ Nhi day trán, đi qua ôm lấy Elenna. Cô thấy mình đúng là số khổ, cứ luôn kẹp giữa những mối quan hệ phức tạp.

Nhẹ nhàng khuyên giải Elenna một hồi, dẫu không thể xóa đi vết thương lòng cũng giúp cô ấy ngừng khóc. Các huấn luyện viên của trường quân đội Đệ Nhất sẽ không tha thứ cho việc đến muộn vì lý do thất tình. Tình trường đã không bằng phẳng rồi, ngay cả việc học tập cũng chẳng thuận lợi nữa thì Lâm Phỉ Nhi lo rằng Elenna sẽ nghĩ quẩn.

Hai người thay quần áo rồi rời khỏi phòng. Nhìn bóng Elenna mang theo đôi mắt đỏ hồng bước vào phòng học, Lâm Phỉ thở dài. Chuyện này … thật sự là …

Bên Lâm Phỉ Nhi thì sóng gió trùng trùng, còn bên này Chung Thịnh và Ariel lại đang nhàn nhã hưởng thụ bữa sáng.

Không phải Chung Thịnh bình tĩnh, mà là lúc nãy anh mải rối rắm với chuyện bố trí người yêu của ngài Ariel, cho nên không nghe được câu nói chấn động trời đất ‘đào góc tường bạn mình’ đó. Đến khi anh an ủi bản thân xong, thấy yên tâm vì ngài Ariel không tức giận, thì đã thấy mình ngồi trong căn tin ăn sáng với Ariel.

“Ăn cơm.” Ariel bình tĩnh giục Chung Thịnh ăn mau lên, hoàn toàn không nhìn đến khuôn mặt vặn vẹo vì quá kinh ngạc của đối phương.

Chung Thịnh há há mồm, nửa ngày chả nói được câu gì. Nói cái gì đây? Nói là vừa rồi mình ngẩn người, không biết Ariel làm thế nào đưa mình đến nhà ăn, ngay cả bữa sáng cũng để Ariel mua hộ? Uể oải cúi đầu ăn cơm, Chung Thịnh vô cùng áy náy vì thái độ tắc trách của mình. Anh không dám nghĩ nếu trên chiến trường xảy ra chuyện như vậy, ngài Ariel …

Có lẽ nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt của anh, Ariel cầm khăn lau miệng, lạnh nhạt nói: “Chúng ta đang ở trường học, không phải chiến trường.”

“Vâng.” Cuối cùng Chung Thịnh cũng tỉnh táo lại, cố gắng giải quyết bữa sáng nhanh nhất có thể.

Thấy Chung Thịnh mau chóng bình tĩnh lại như thế, khóe môi Ariel ẩn giấu ý cười khó lòng phát hiện. Dường như hắn thấy đằng sau Chung Thịnh có một cái đuôi xù đang vui vẻ vẫy qua vẫy lại.

“Là những người này?” Một người đàn ông trung niên tuổi tầm bốn mươi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tập hồ sơ trong tay, hỏi phó quan của mình.

“Vâng, thưa hiệu trưởng. Trong số tân sinh năm nay, đây là những học viên có biểu hiện khá xuất sắc. Hơn nữa, trải qua mấy tháng huấn luyện, có thể nhìn ra được tiềm năng của họ rất lớn.” Một thiếu tá chừng ba mươi tuổi nói với người đàn ông trung niên. “Trong đó có sáu người thông qua bài sát hạch thăng cấp tinh nhuệ trên mạng chiến đấu. Hai người thăng cấp nhanh nhất trong bọn họ chính là Chung Thịnh và Ariel của ban số sáu. Cả hai đều mang quân hàm thiếu úy tinh nhuệ.”

“Ồ?” Mắt hiệu trưởng chợt sáng lên. Nghe phó quan báo cáo, ông liền lục tìm hồ sơ của hai người.

Lật xem vài tờ, hiệu trưởng thả hồ sơ trong tay xuống bàn, có phần ngờ vực: “Ariel từ nhỏ đã hưởng nền giáo dục cho tinh anh nên đạt thành tích cao cũng không có gì là lạ. Còn cái cậu Chung Thịnh này xuất thân trẻ mồ côi mà đạt được như thế, thật khiến người ta giật mình.”

Phó quan dường như biết trước hiệu trưởng sẽ hỏi đến vấn đề này, vội vàng giải thích: “Hồ sơ của Chung Thịnh đã được tổ tình báo của chúng ta điều tra ba lần, không có bất cứ vấn đề gì. Quan hệ của cậu ta với Ariel khá tốt, có lẽ là Ariel đã chỉ dẫn cậu ta.”

“Ừ.” Hiệu trưởng Phó gật đầu, đồng ý với suy đoán của phó quan. “Không tồi. Bất kể Ariel có giúp cậu ta hay không, tư chất của cậu ta vẫn được coi là không kém. Cậu xem, mới chỉ hơn một tháng mà tinh thần lực đã tăng từ 104 lên 237, tốc độ này đã đủ để chứng minh tư chất của cậu ta.”
Bình Luận (0)
Comment