Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 109: Xin việc
Ngồi giữa bầu không khi náo nhiệt, lại nghĩ tới việc ngày mai một mình bắt xe quay về Thượng Hải, lòng Đường Tư Kỳ bất giác trùng hẳn xuống.
Lần đầu tiên đi ra ngoài làm việc đã may mắn gặp được Cơm Cháy, Cam Cam, anh Trương và nhóm khách trọ thân thiện, nhiệt thành tại hostel. Mọi người cùng ăn, cùng chơi, cùng leo núi, cùng lưu lại những kỷ niệm đẹp làm cho Đường Tư Kỳ phải thay đổi tư duy.
Thời điểm mới tới Hàng Châu, lòng cô nặng trĩu trăm mối hoang mang và lo sợ. Chỉ mong sao hoàn thành nhiệm vụ cho nhanh để còn về với cái ổ thân thuộc của mình. Thế mà giờ đây, khi đứng trước giây phút chia ly, cô lại bịn rịn và quyến luyến lạ thường.
Bất tri bất giác, cô chép miệng thở dài: “Chán quá, thời gian trôi qua nhanh thật, ba đứa mình chỉ mới quen biết mấy hôm mà mình đã tưởng như thân quen từ lâu lắm rồi ấy. Haizzzz, vậy mà giờ đây sắp phải tạm biệt, mỗi người một nơi, không biết mai này còn cơ hội gặp lại nữa không…”
Cam Cam vỗ vai cô bạn an ủi: “Cậu làm công việc tự do mà, mai này đi nhiều nơi sẽ có nhiều cơ hội kết giao bạn mới. Với lại thế giới này cũng không lớn lắm đâu, nói không chừng một ngày nào đó đi trên đường chúng mình lại tình cờ gặp nhau cũng nên.”
Cơm Cháy ngồi bên cạnh cũng dạt dào cảm xúc: “Đừng buồn mà, cậu buồn làm mình khóc bây giờ. Bọn mình đã kết bạn WeChat rồi. Sau này muốn gặp nhau có gì khó, chỉ cần lên kế hoạch sắp lịch trước là ok thôi.”
Sao tự nhiên Cơm Cháy lại thông minh thế này, Đường Tư Kỳ nhoẻn miệng cười: “Ờ đúng rồi, vậy mà mình không nghĩ ra ha. Sau này có gì mình sẽ nhắn vào Group chat rồi tụi mình hẹn nhau đi quẩy tung trời nha!”
Cơm Cháy cười tít mắt: “Thế giờ ba đứa mình cùng làm rồi cùng ăn chung một tô sủi cảo đi, coi như thiết lập lời thề!”
“Ok luôn!” Đường Tư Kỳ và Cam Cam nhiệt liệt hưởng ứng!
Lúc ngồi xuống ăn, chắc có lẽ cảm xúc dâng trào nên Cơm Cháy còn nhấp môi vài ngụm rượu.
Ngà ngà say, nàng mập nằm bò ra bàn, im lặng trầm tư.
Tưởng cô bạn khó chịu trong người, Đường Tư Kỳ tính đỡ cô ấy về phòng nghỉ ngơi thì lúc này Cơm Cháy mới chịu bộc bạch tâm sự: “Mình tốt nghiệp đại học năm ngoái, định học tiếp lên thạc sĩ nhưng thi trượt. Sau đó nộp đơn xin vào làm ở mấy công ty cũng đều bị loại hết. Mình cảm thấy mình vô dụng dã man, chả làm được cái trò trống gì. Trong khi ấy gia đình đối xử với mình rất tốt, hồi còn sinh viên hàng tháng đều gửi cho mình rủng rỉnh tiền bạc tiêu xài. Mình tiết kiệm được hẳn mấy chục ngàn cơ mà, nhưng đi lang thang mấy tháng nay cũng sắp tiêu cạn số tiền ấy rồi. Mà giờ cũng chẳng còn nơi nào để đi nữa…”
Cứ tưởng nàng mập sống vô lo vô nghĩ nhất hội, nào ngờ bên trong lại chất chứa nhiều tâm tư tới vậy.
Đường Tư Kỳ chân thành đưa ra lời khuyên: “Không biết đi đâu, cũng không còn tiền, vậy thì về nhà đi Cháy.”
“Về nhà?” nét mặt Cơm Cháy để lộ vẻ hoang mang…
Cam Cam lên tiếng: “Mình cũng nghĩ giống Kỳ Kỳ. Cậu chả bảo cậu đã đi qua rất nhiều nơi, cảm thấy chơi như vậy là đủ rồi còn gì. Chơi chán rồi thì về nhà đi Cháy. Còn mình, mình cũng đã có quyết định rồi, lần này trở về mình sẽ tiếp tục ôn thi tư pháp. Đi ra ngoài một thời gian, mình phát hiện mình cũng không chán ghét hay sợ hãi nghề luật sư. Cái mình ghét chẳng qua chỉ là cảm giác bị khống chế, bị sắp đặt mà thôi. Nhưng dầu gì đi nữa, trốn tránh cũng không phải là cách, phải đối mặt thì mới giải quyết được vấn đề. Về nhà đi Cháy, nhiều khi mọi chuyện không kinh khủng như cậu tưởng tượng đâu.”
Chưa kịp suy nghĩ, Cơm Cháy đã lắc đầu quầy quậy theo bản năng. Về nhà?! Không được, về đó cô sẽ phải đối diện với hàng loạt thất bại từ học hành, công việc cho tới chuyện tình cảm và cô sẽ lại bị nhấn chìm trong cái sự bế tắc đó, quẩn quanh không lối thoát!
“Hay là như này đi” Đường Tư Kỳ đưa ra kiến nghị khác: “nếu tạm thời cậu chưa muốn về nhà vội thì ở lại Hàng Châu kiếm một công việc nào đó trong khả năng cho phép. Việc gì cũng được miễn sao đừng để bản thân rảnh rỗi, như vậy cậu sẽ bớt dằn vặt và suy nghĩ lung tung. Đợi khi nào tâm lý ổn định thì hãy về nhà. Cậu thấy cách này được không?”
Cơm Cháy ngồi bật dậy, ờ đúng rồi, ở lại, tìm việc làm cũng là một phương án hay, sao trước nay mình chưa từng nghĩ tới nhỉ?!
“Cách này của cậu được đấy…”
Tuy nhiên chưa hào hứng được bao lâu, Cơm Cháy đã lại ỉu xìu xìu, “nhưng mà mình không biết mình có thể làm được cái gì nữa cơ!”
“Vậy thì cứ thử là biết chứ gì. Hợp thì làm, không hợp thì nghỉ đổi việc khác. Tụi mình còn trẻ mà, nhảy việc cũng đâu phải là chuyện gì quá kinh khủng, lại còn có thể mở ra nhiều cơ hội và các mối quan hệ nữa. Nói chung không bổ ngang cũng bổ dọc, mạnh dạn lên, đừng sợ!”
Nghe xong lời này của Đường Tư Kỳ, Cơm Cháy cứ ngồi thừ dưới đại sảnh miên man suy nghĩ.
Sau một hồi cân nhắc, nàng mập quyết định mở điện thoại tải tất tần tật các thể loại ứng dụng xin việc có thể tải, tập trung nghiên cứu từng mục thông tin tuyển dụng. Thẳng đến khi Đường Tư Kỳ và Cam Cam đánh răng rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường đi ngủ mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô bạn mập quay về phòng.
Sáng hôm sau, Đường Tư Kỳ lóp ngóp bò dậy thì đã thấy giường của Cơm Cháy trống trơn, chăn gối xếp gọn gàng, hẳn là cô ấy đã ra ngoài từ sớm rồi.
Đường Tư Kỳ đánh răng rửa mặt, ra ngoài đi dạo một vòng tiện thể ăn luôn bữa sáng. Ấy vậy mà đến khi quay về phòng cũng chẳng thấy Cơm Cháy đâu.
Gọi điện thoại không được, nhắn tin không trả lời, lại không thích cái cảnh không từ mà biệt thế nến Cam Cam và Đường Tư Kỳ thu dọn hành lý xong vẫn cố ý nán lại hostel đợi. Mãi tới trưa mới thấy cô nàng Cơm Cháy chạy về trong niềm hân hoan vui sướng
“Kỳ Kỳ, Cam Cam! Mình có tin vui muốn báo cho hai người nè! Mình xin được một chân phục vụ trong quán lẩu rồi. Tiền lương mỗi tháng bốn ngàn nhân dân tệ và được bao ăn nữa. Hehe, bốn ngàn là dư sức qua cầu, từ nay trở đi mình thật sự có thể tự nuôi sống bản thân rồi!”
Đường Tư Kỳ thật lòng mừng cho cô bạn: “Êr, cũng được quá ha, lại còn đúng món yêu thích, chẳng trách nhìn cậu vui chưa kìa.”
Tuy nhiên, Cam Cam lại khẽ nhíu mày: “sinh viên đại học mà đi làm phục vụ ở tiệm lẩu á, liệu có phí phạm nhân tài quá không?”
Cơm Cháy ôm chầm lấy hai cô bạn, ríu rít kể: “Hai cậu không biết đâu. Trước đây mỗi ngày mở mắt ra là mình luẩn quẩn trong mớ cảm xúc tiêu cực, không sao thoát ra được. Thậm chí mình còn cảm thấy mình là một phế vật vô dụng, mặt mũi thì xấu xí, dáng dấp thì ục ịch khó coi, đầu óc chậm chạp, học lực kém, nói chung là không được một cái điểm gì. Mình rất sợ về nhà sẽ trở thành gánh nặng cho cha mẹ vậy cho nên vẫn luôn trốn tránh bao lâu nay. Đối với tình trạng hiện giờ của mình mà nói thì một vị trí phục vụ trong tiệm lẩu cũng đã là khá tốt rồi. Hơn nữa, đó cũng là thương hiệu lẩu yêu thích của mình. Nói không chừng làm nhân viên trong đó còn có thể lấy được Voucher giảm giá. Nếu có mình sẽ gửi tặng hai cậu nhé!”