Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 111: Thực hiện lời hứa với Tuấn Bảo
Đắm đuối với đống sách quý một hồi lâu, nhóc bút chì mới quay sang nghiên cứu tới cái kệ đi kèm. Tuy chỉ là giấy bìa nhưng chất liệu rất dày dặn và cứng cáp. Thậm chí cảm giác còn tốt hơn loại bìa hôm bữa được thưởng để dựng nhà nữa.
Đã vậy còn tặng kèm cả một cuốn sách hướng dẫn lắp ghép để khỏi phải vất vả mày mò như lần trước.
Thật sự là quá tuyệt luôn!
Xem ra cô chủ có biểu hiện tốt, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nên giám sát viên cũng được thơm lây đây mà!
Nhóc bút chì nhanh chóng chạy lại màn hình điều khiển, để xem cô chủ đang làm gì nào…
Sau khi thăng cấp, cô chủ có thể huỷ bỏ quy định về giới hạn sinh mạng, có thể làm chủ chính mạng sống và thời gian của mình, không cần phải từng ngày nơm nớp trong sự sợ hãi nay sống mai chết nữa.
Không gì quý hơn độc lập tự do! Hơn ai hết, nhóc bút chì thực lòng mừng cho cô chủ nhỏ. Tạm gác chuyện kệ sách sang một bên, nhóc nhanh chóng mở ra một thư mục mới, nghiêm túc hoạch định kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo.
Nhiệm vụ này hoàn thành, nhiệm vụ khác rất nhanh sẽ tới. Cứ cái đà này thừa thắng xông lên thì tin chắc rằng chẳng gì có thể làm khó được cô chủ của nhóc. Vậy cho nên nhóc phải chuẩn bị trước để còn sẵn sàng nhận thưởng.
Xem nào, bước kế tiếp nên sắm sửa gì cho ngôi nhà đây, phòng khách, phòng ngủ hay vườn hoa…Hmm…phân vân quá đi mất!
Bên này, khi tàu sắp về tới ga Thượng Hải, Đường Tư Kỳ mới sức nhớ mình quên báo cho chị Thiên Ngưng. Thế là cô lật đật mở điện thoại lên gọi liền một cuộc
“Alo chị Thiên Ngưng, chị đã đi đón Tuấn Bảo chưa?”
“Hai mẹ con mới vừa ra khỏi cổng trường mẫu giáo đây, sao thế Tư Kỳ?”
“Tối nay chị đừng nấu cơm nhé, lát nữa em về tới, nhà mình đi ăn lẩu Hadilao đi. À chị cũng nhắc Tuấn Bảo đừng ăn vặt gì nhé, để bụng lát đi ăn lẩu.”
Nghe cô em líu lo liến thoắng ở đầu dây bên kia, Từ Thiên Ngưng không nhịn được cười: “Em đấy, về rồi sao không nghỉ ngơi cho khoẻ đi đã, chưa gì đã lại đòi đi ăn đi chơi rồi!”
Đường Tư Kỳ cười khúc khích nói: “Thì mục đích em đi công tác lần này là để có thể dẫn chị và Tuấn Bảo đi ăn lẩu Haidilao mà lại. Thế nên phải đi liền luôn cho nóng chứ em chờ không nổi nữa rồi với lại em cũng chưa được ăn lẩu Haidilao bao giờ hết. Đi nha chị, mình đi luôn hôm nay nha!”
Cô em gái mè nheo nhõng nhẽo, Từ Thiên Ngưng hết cách nên đành quay qua thương lượng với Lạc Tuấn Bảo: “Dì Tư Kỳ của con về rồi này, tối nay dì muốn đi ăn lẩu Haidilao luôn…”
Vừa nghe tới đây là Lạc Tuấn Bảo đã muốn nhảy cẫng lên rồi, nhưng cái cốt ông cụ non trong người đã kiềm chế nhóc lại, nhóc nhún vai giả bộ bất đắc dĩ: “Ồ vậy ạ, vậy thì chúng ta đành phải chiều dì ấy thôi mẹ!”
Cái thằng nhóc này, rõ ràng là thích gần chết mà còn bày đặt! Từ Thiên Ngưng phì cười nói vào điện thoại: “Được rồi, thế giờ chị đưa Tuấn Bảo về nhà trước. Đợi em về tới rồi ba chúng ta cùng đi nha.”
Xuống tàu, Đường Tư Kỳ nhanh chóng bắt xe về tiểu khu. Lúc đứng trước cửa, còn đang loay hoay lục tìm chìa khoá thì cánh cửa bất ngờ bật mở từ phía trong.
Một thân hình nhỏ bé lao vụt ra, ôm chầm lấy Đường Tư Kỳ rồi nhanh chóng đứng lại vị trí cũ: “Con chào dì!”
Đường Tư Kỳ không khách khí, trực tiếp ngồi xổm xuống ôm ghì lấy thằng cháu, hôn tới tấp.
Lạc Tuấn Bảo xấu hổ, vừa lau mặt vừa nhăn nhó kháng nghị: “Đường Tư Kỳ, sao dì lại hôn con!!!”
Đường Tư Kỳ toét miệng cười sung sướng. Về tới nhà mình thật thích và thích nhất vẫn là trêu chọc ông cụ non đáng yêu này đây!
Ngay khi Đường Tư Kỳ chuẩn bị nhào tới hôn tiếp, Lạc Tuấn Bảo đã nhanh chóng lách mình tẩu thoát rồi bắt đầu càm ràm thúc giục: “Chúng ta phải đi thôi, nếu không là không còn chỗ đâu.”
Tuy nhiên Từ Thiên Ngưng đã kịp kéo Đường Tư Kỳ sang một bên, nói chuyện riêng: “Này, đi ra đây chị bảo, nghe nói lẩu Haidilao đắt lắm. Em thực sự muốn đi thật sao? Hay là để chị chạy ù ra chợ mua chút gì đó về nhà nấu một bữa liên hoan chào mừng em công tác trở về hoặc không thì xuống tiệm lẩu ngay dưới chung cư mình ăn cũng được. Tính ra ăn no nê mà vẫn rẻ hơn đi Haidilao, em thấy vậy được không?”
Biết tính bà chị tiết kiệm, Đường Tư Kỳ liền mở di động đưa cho chị xem: “Nè, em vẽ tranh kiếm được voucher Haidilao nè, tận 300 đồng lận đó chị ơi, nếu không đi làm uổng lắm. Với lại em đã hứa với Tuấn Bảo rồi, không thể hứa lèo với con nít đâu. Em đã xem qua Menu rồi, 300 đồng gọi được nhiều món lắm, lát nữa hai mẹ con phải ăn thật nhiệt tình lên, quyết không để lãng phí một đồng một cắc nào!”
Lạc Tuấn Bảo đứng một bên cũng phối hợp lên tiếng: “Nếu ăn không hết thì vẫn có thể gói về để tủ lạnh hôm sau ăn bữa nữa.”
Đường Tư Kỳ dựng ngón cái khen ngợi: “Đúng vậy, vẫn là Tuấn Bảo nhà ta thông minh nhất!”
Nhưng Từ Thiên Ngưng thì vẫn do dự tới lui, khiến Lạc Tuấn Bảo sốt hết cả ruột: “Mẹ, bạn cùng lớp con bảo lần nào nhà nó tới Hadilao ăn cũng phải xếp hàng cả tiếng đồng hồ, nếu chúng ta không nhanh lên là chưa chắc hôm nay đã kịp ăn đâu.”
Đường Tư Kỳ xoa đầu cu cậu, dỗ dành: “Yên tâm, nhà mình ở gần, sẽ không sợ trễ đâu, con đừng gấp!”
Và kết quả nằm ngoài dự đoán, khi ba người đi tới tiệm lẩu Haidilao thì đã thấy khu vực ngồi chờ bên ngoài có không ít người đang xếp hàng và bên trong quán thì tất nhiên, không còn một chỗ trống.
Đường Tư Kỳ há hốc miệng sửng sốt: “Trời đất, đông vậy sao?”
Lạc Tuấn Bảo mếu máo muốn khóc: “Con đã bảo rồi mà dì với mẹ không nghe cơ, người ta đi sớm, chật kín chỗ rồi kìa!!!”
Cũng may, dịch vụ của Haidilao nổi tiếng chu đáo. Rất nhanh đã có một nữ nhân viên đi tới, thân thiện giới thiệu: “Xin chào gia đình mình ạ, bên trong khu ghế chờ có phục vụ nước uống và trái cây hoàn toàn miễn phí. Còn có giấy để cho mọi người gấp ngôi sao hoặc chim hạc, khi tính tiền mỗi ngôi sao được khấu trừ ba đồng hoặc chim hạc thì được giảm hai đồng.”
Gấp giấy giải trí mà còn được giảm tiền nữa, Lạc Tuấn Bảo hào hứng đề đạt: “Mẹ mẹ, chi bằng chúng ta gấp sao đi. Mỗi một ngôi sao được giảm hẳn ba đồng lận kìa.”
Từ Thiên Ngưng yêu chiều xoa đầu con trai: “Được, chúng ta cùng gấp sao kiếm tiền nhé.”
Do hoàn cảnh khó khăn, Từ Thiên Ngưng sống cực kỳ tiết kiệm. Phải lo đầu này đắp đầu kia, cố gắng lắm mới miễn cưỡng đáp ứng được những nhu cầu cơ bản nhất thế nên chị chưa từng mua được một món đồ chơi tử tế cho con trai. Điều này khiến Từ Thiên Ngưng áy náy vô cùng. Cũng may Lạc Tuấn Bảo là đứa bé hiểu chuyện, nó rất ngoan, không bao giờ vòi vĩnh mè nheo mà biết tự tìm niềm vui cho mình từ những vật dụng có sẵn.
Bao nhiêu giấy vẽ trong nhà cu cậu giữ lại hết, ngoài những bức hoạ hoàn chỉnh thì những bức vẽ hỏng đều được tái chế thành một vườn bách thú khổng lồ, đủ các hình dạng và kích thước.
Vậy nên, gấp sao chỉ là một trò đơn giản với cậu nhóc Lạc Tuấn Bảo bốn tuổi.
Rất nhanh, nhóc đã cho ra thành phẩm năm ngôi sao xinh xắn và vẫn đang hăm hở nỗ lực không ngừng nghỉ.
Vừa thoáng thấy bóng dáng Đường Tư Kỳ, Lạc Tuấn Bảo đã sốt sắng vẫy lấy vẫy để: “Dì mau lại đây hỗ trợ mẹ con con gấp sao lẹ lên!”
Đường Tư Kỳ dở khóc dở cười: “Gấp cho vui thôi con, không cần cố gắng vậy đâu. Lát nữa chưa chắc đã ăn hết cái voucher 300 đồng này ấy chứ.”