Chu Du Cùng Hệ Thống (Dịch Full)

Chương 117 - Chương 117 - Đi Nam Kinh

Chu Du Cùng Hệ Thống Chương 117 - Đi Nam Kinh

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 117: Đi Nam Kinh

Có mục tiêu là phải tiến hành ngay thôi, Đường Tư Kỳ lập tức rời giường, chạy đi tìm chị Thiên Ngưng bàn bạc. Tất nhiên cô không nói cụ thể, chỉ thông báo rằng mình mới đăng ký lớp học vẽ và được tặng bốn buổi cho thiếu nhi.

Vừa nghe thấy cái tên Học Viện Cầu Vồng, chị Thiên Ngưng cũng phải kinh ngạc bật thốt: “Ôi, chị biết trường này, Học Viện Cầu Vồng nổi tiếng lắm, là trường dạy vẽ tốt nhất Thượng Hải. Lúc đầu kiếm trường cho Tuấn Bảo, chị cũng tới đó hỏi nhưng mà học phí đắt quá. Đừng nói tới lớp lớn, ngay cả lớp cho trẻ nhỏ mà cũng gần hai ngàn đồng một tháng rồi.”

Đường Tư Kỳ làm bộ tự nhiên: “Thì bởi thấy có lời nên em mới nhanh tay đăng ký này. Đáng tiếc chỉ chộp được có bốn buổi thôi. Chị cứ cho Tuấn Bảo đi học thử trước xem nó có thích không. Rồi từ từ em sẽ canh khuyến mãi để mua thêm sau.”

“Nhưng mà được khuyến mãi mua 1 tặng 1 thật hả? Em đừng tự bỏ tiền ra…” Từ Thiên Ngưng lo lắng hỏi.

Đường Tư Kỳ cười cười: “Không phải, được khuyến mãi thật mà. Này, chị xem lịch sử giao dịch đi, em vừa mới mua xong và cũng vừa nhận được mã code tức thì. Còn chưa kịp lên website của trường để đăng ký báo danh nữa. Chị đợi chút, để em áp mã code lên là chị biết thật hay giả liền chứ gì.”

Miệng nói tay làm, Đường Tư Kỳ mở trang web chính thức của Học Viện Cầu Vồng, nhập mã Code rồi điền thông tin của Lạc Tuấn Bảo và số điện thoại của Từ Thiên Ngưng vào.

[ Chào mừng Lạc Tuấn Bảo tới với Học Viện Cầu Vồng. Chúc mừng bạn đã đăng ký thành công gói ưu đãi tặng kèm - bốn tiết học vẽ dành cho thiếu nhi. Nếu có nhu cầu học trực tiếp tại trường, vui lòng tới trang chủ theo đường link sau để chọn thời gian.]

Tin nhắn này được gửi thẳng vào di động của Từ Thiên Ngưng. Và phải như vậy chị ấy mới yên tâm tin tưởng rằng khuyến mãi là có thật.

Chị mừng rỡ như điên: “Trời ơi là thật này…đúng là sự thật rồi. Tuyệt vời quá Kỳ Kỳ ơi!”

Tuy nhiên vui vẻ chưa được bao lâu, chị ấy lại bắt đầu quay sang lo nghĩ chuyện khác: “Này chị bảo, hôm qua em chuyển cho chị nhiều tiền quá. Sắp tới em đi Nam Kinh, chắc chắn phải chi tiêu rất nhiều. Hay là chị tính thế này…từ từ nghe chị nói hết đã. Đúng là bốn buổi học của Tuấn Bảo là quà khuyến mãi nhưng em cũng phải bỏ tiền ra mua thì mới nhận được quà tặng kèm chứ không thì làm sao người ta cho, phải không? Giờ chị tính thế này, chị chuyển lại cho em một ngàn đồng, coi như phụ với em một nửa. Một ngàn đồng cho bốn buổi học đã là quá rẻ rồi, lại còn là trường tốt hàng đầu nữa. Nếu không có em thì làm gì có được cơ hội tốt như vậy. Thế nên em nhận nha, nhận cho chị vui.”

Đường Tư Kỳ cười cười: “Thôi mà, chị em mình thân quá rồi, đâu cần phải khách sáo với nhau làm gì. Cứ coi như đây là quà em tặng cho Tuấn Bảo đi. Thằng bé rất có năng khiếu, biết đâu chừng sau này bí ý tưởng em sẽ phải cần tới nó. Chị không biết đó thôi, có mấy lần em tìm được gợi ý từ tranh của Tuấn Bảo đó. Vậy nên chị đừng lo trước lo sau nữa, mau mau đặt lịch học cho Tuấn Bảo đi để xem nó học có thích không. Nếu thích thì nói với em, em sẽ tìm cách mua thêm. Rồi rồi biết rồi, em sẽ săn khuyến mãi, chị yên tâm.”

“Được rồi, được rồi, để chị lên đăng ký liền ngay đây”, Từ Thiên Ngưng chẳng thể nói gì hơn, chỉ đành làm theo sự sắp xếp của cô em.

Không hổ danh là trường nổi tiếng có khác, họ làm việc rất chuyên nghiệp và bài bản. Mỗi học viên trước khi xếp lớp đều phải trải qua một buổi đánh giá năng lực. Đương nhiên, buổi đánh giá này hoàn toàn miễn phí và không tính vào lịch học chính thức. Tức là Tuấn Bảo sẽ được tham gia năm buổi thay vì bốn như thông báo. Và lịch hẹn cũng rất linh động, chỉ cần đăng ký trước một ngày là được, không phải xếp hàng, chờ đợi lâu lắt như những nơi khác.

Xem qua thời gian biểu thì thấy lớp tối là thích hợp nhất. Đợi Lạc Tuấn Bảo từ nhà trẻ trở về, ăn uống tắm giặt xong là vừa kịp giờ. Hơn nữa Học Viện Cầu Vồng lại còn gần nhà nữa chứ, đúng là thuận tiện đủ đường!

Càng nghĩ càng thấy biết ơn Đường Tư Kỳ, mà lại chẳng có gì để báo đáp cô em, chi bằng nấu một bữa ăn thật ngon coi như lời cảm ơn vậy. Từ Thiên Ngưng dè dặt đặt vấn đề: “Này chị bảo, tối nay em có bận gì không? Hay là giờ chị chạy ù ra chợ mua thức ăn, tối nay làm món sườn kho tỏi mà em thích nhất nhá, được không?”

Đường Tư Kỳ vội xua tay: “Thôi thôi, tối nay Tuấn Bảo phải tham gia lớp đánh giá năng lực. Mà em cũng phải sửa soạn hành lý chuẩn bị đi Nam Kinh đây. Sườn kho tỏi chị cho em để dành đi, đợi em từ Nam Kinh trở về, chị nhất định phải làm cho em ăn đấy nhé.”

Sở dĩ cô nôn nóng đi Nam Kinh là để kiếm kim cương. Thời gian khuyến mãi trên Cửa Hàng Vật Phẩm có hạn, mỗi ngày cần phải bỏ vào đó một viên kim cương để kéo dài thời gian, nếu không hệ thống cập nhật cái mới là mất tiêu cơ hội tốt.

Đương nhiên trước khi khởi hành, Đường Tư Kỳ không quên chạy xuống siêu thị ngoại nhập dưới nhà để đổi đào và bưởi Nam Phi. Cô chỉ xách theo một ít ăn dọc đường, còn lại bao nhiêu để hết ở nhà cho mẹ con chị Thiên Ngưng.

Về phần sầu riêng Musang King của Malaysia, Đường Tư Kỳ phân vân muốn bạc cả đầu. Nhưng cuối cùng vì quá tiếc 800 đồng vàng, nên cô đành phải nuốt nước mắt vào trong, tạm biệt bốn cân sầu riêng béo ngậy.

Sắp xếp xong hết thảy, Đường Tư Kỳ quay ra đóng gói Vali chuẩn bị lên đường. Vì đã có kinh nghiệm từ chuyến đi trước cho nên lần này Đường Tư Kỳ không chút rối bời, lòng ngóng, thay vào đó cô tuần tự làm từng việc một, gọn gàng đâu ra đấy.

Đầu tiên, cô lấy một cuốn sổ tay, liệt kê hết tất cả những đồ đạc cần mang theo. Rồi cứ theo danh sách đó mà soạn, soạn đến đâu gạch đích đến đấy, đảm bảo sẽ không bỏ sót bất cứ vật dụng nào dù là nhỏ nhất.

Ngay cả việc gấp quần áo cũng có tiến bộ rõ rệt. Thay vì gấp vuông thì Đường Tư Kỳ cuộn tròn quần áo lại như khoanh giò, vừa đỡ nhăn đồ lại tiết kiệm được bao nhiêu diện tích. Bí kíp này là học lỏm được từ chỗ Cam Cam và Cơm Cháy đó.

Cũng nhờ vậy mà nhét được hết tư trang hành lý vào trong cái Vali 20inch mới đổi được. Công nhận cái Vali mới này xịn ghê, đã nhỏ gọn mà bánh xe còn chạy êm nữa chứ, đẩy là đi băng băng chẳng cần tốn chút sức lực nào. Đường Tư Kỳ thích mê, chưa gì đã thấy chuyến đi này nhẹ nhàng rồi đấy. Đầu xuôi đuôi lọt, hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ, thuận lợi.

Tạm biệt chị Thiên Ngưng, Đường Tư Kỳ tự mình ra ga xe lửa, qua cửa kiểm soát an ninh rồi đi thẳng tới cổng soát vé. Một đường thông thuận, trôi chảy, không gặp bất cứ trục trặc hay khó khăn nào.

Nhớ lần đầu tiên đi tàu cao tốc về Ôn Châu, chị Thiên Ngưng lo lắng đến độ phải đặt vé giúp rồi hộ tống ra tận nhà ga, dặn dò tới lui đủ kiểu. Ấy vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã có thể tự thân vận động chẳng chút hoảng loạn hay bối rối. Nghĩ lại, Đường Tư Kỳ cũng tự thấy kinh ngạc và khâm phục chính mình!

Bình Luận (0)
Comment