Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 146: Khoá học một năm
Nhìn hai dì cháu tíu ta tíu tít, Từ Thiên Ngưng đứng một bên cười hiền, lát sau mới dịu dàng lên tiếng: “Cu cậu mê lắm, em cứ thử đợi mà xem, chiều tối mới đi học cơ mà giữa trưa là đã nôn nóng xếp dụng cụ rồi thì màu vẽ vào cặp đợi sẵn rồi.”
Như chợt nhớ ra điều gì, Đường Tư Kỳ vội nói: “À tiện nhắc đến cái này em đưa chị luôn không quên.”
Miệng nói tay lấy điện thoại, mở trang web Học Viện Cầu Vồng, đăng nhập tài khoản Lạc Tuấn Bảo, điền toàn bộ các mã khoá học mà cô vừa mua trước đó.
Mỗi một mã điền thành công, tài khoản của Lạc Tuấn Bảo tự động được cộng thêm bốn buổi học.
Từ Thiên Ngưng sửng sốt vô cùng: “Trời ơi Tư Kỳ, ở đâu ra mà nhiều quá vậy?”
Đường Tư Kỳ tươi cười khoe: “Em mới mua được thêm voucher khuyến mãi đó chị. Em đăng ký hai chương trình tranh cổ phong và tranh quảng cáo, tổng cộng 48 buổi nên được tặng thêm 48 buổi nữa dành cho thiếu nhi.”
Từ Thiên Ngưng há hốc miệng, trời ơi tin được không! Bốn mươi tám buổi, mỗi tuần một buổi, trừ đi lễ tết nọ kia vậy là học nguyên năm rồi. Này mà quy ra tiền thì cũng phải hơn chục gần hai chục ngàn chứ không ít đâu!
Hoảng quá, Từ Thiên Ngưng vội đè tay Đường Tư Kỳ lại: “Đừng đừng, em đừng nhập thêm nữa, nhiều quá, không được đâu. Hay là cho Tuấn Bảo vài buổi thôi, còn lại em mang lên mạng rao bán đi.”
Đường Tư Kỳ bật cười: “Chị này, gì mà không được. Với lại em không rao lên mạng đâu, phải đi giải thích thật giả nọ kia mất thời gian lắm. Chẳng may gặp đứa nào lừa đảo, nó lại kêu mã giả rồi phốt phiếc tùm lum lại rách việc. Hơn nữa mã khuyến mãi chỉ có giá trị trong vòng một tháng thôi, phải đăng ký khẩn trương không là hết thời hạn mất. Ở Thượng Hải em có quen đứa bé nào khác ngoài Tuấn Bảo đâu. Vừa hay Tuấn Bảo lại thích vẽ vậy thì cứ để tất cho nó đi.”
Biết là vậy nhưng càng nghĩ Từ Thiên Ngưng càng cảm thấy không ổn. Hiện tại Đường Tư Kỳ đang trong giai đoạn khởi nghiệp, khó khăn chồng chất khó khăn, kiếm thì ít mà tiêu thì nhiều. Dạo gần đây nó lại hay phải đi công tác hẳn cũng không dư dả gì mấy. Bữa trước còn mới đóng cho chị mấy tháng tiền thuê nhà với sinh hoạt phí xong, giờ lại bỏ tiền mua cho Tuấn Bảo cả một năm học vẽ. Điều này khiến lòng chị Thiên Ngưng băn khoăn và áy náy vô vàn.
Cân nhắc giây lát, Từ Thiên Ngưng vẫn kiên trì ngăn cản cô em: “Nhưng mà như vậy cũng không tốt. Thật sự là quá nhiều Tư Kỳ à. Không ấy để chị trả em tiền. Từ từ nghe chị nói hết đã…chị chỉ trả đúng giá khuyến mãi, tức là 50% so với giá gốc thôi…Em mà không lấy là chị không cho Tuấn Bảo đi học đâu đấy.”
Giọng nói của chị tuy từ tốn ôn hoà nhưng nghe ra được sự kiên định, khó lay chuyển.
Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Đường Tư Kỳ thừa hiểu tính tình Từ Thiên Ngưng. Một khi chị ấy đã quyết thì ba bò chín trâu cũng chẳng kéo lại được.
Vậy nên Đường Tư Kỳ nhanh chóng nghĩ ra phương án vẹn cả đôi đường: “Thật ra cái này là em nhờ bạn canh sale giúp, vừa được ưu đãi mua một tặng một, vừa được giảm 50%. Nếu em mà bán lại cho chị đúng giá đó thì chẳng phải em là hạng thương nhân gian xảo hay sao. Vả lại khoá học của bọn trẻ con cũng không đắt lắm đâu, chị đưa em ba ngàn là đủ rồi.”
Từ Thiên Ngưng nhíu mày nói ngay: “Ba ngàn sao đủ, ít cũng phải bốn ngàn. Để chị chuyển cho em bốn ngàn nhá, được không?”
Trước đó Từ Thiên Ngưng đã dò giá chán chê rồi, đừng nói là Học Viện Cầu Vồng, mấy trường dạy vẽ bình thường cũng đã chẳng có cái giá đấy rồi.
Song lần này tới lượt Đường Tư Kỳ cứng đầu cứng cổ: “Em nói ba ngàn là ba ngàn, chị chuyển dư đồng nào em chuyển trả lại đồng ấy.”
Từ Thiên Ngưng đột nhiên thấy buồn cười. Người ta cãi vã thậm chí đánh nhau sứt đầu mẻ trán để tranh giành phần hơn còn chị em nhà này lại đùn đẩy để nhường cho nhau phần hơn.
“Được rồi được rồi, ba ngàn thì ba ngàn, đến là chịu cô mất thôi.”
Từ Thiên Ngưng bật cười mắng yêu cô em, rồi mở điện thoại chuyển trực tiếp ba ngàn nhân dân tệ sang tài khoản của Đường Tư Kỳ.
Tuy vậy, vẫn không ngăn được mấy lời cảm ơn cảm huệ dông dài: “Lúc trước chị hỏi chỗ rẻ nhất cũng chẳng có cái giá này. Thật sự phải cảm ơn em vô cùng Tư Kỳ à.”
Đường Tư Kỳ nghe quen nên cũng chẳng để ý, tung tăng nhảy chân sáo ra phòng khách tìm Tuấn Bảo đàm đạo. Thấy thằng cháu đang cắm cúi vẽ, Đường Tư Kỳ đến bên cạnh ra vẻ thần thần bí bí
“Tuấn Bảo à, Tuấn Bảo ơi, hình như Tuấn Bảo rất thích Học Viên Cầu Vồng đúng không?”
Lạc Tuấn Bảo gật đầu ngay: “Đúng vậy, rất thích! Nhưng mẹ bảo chỉ học ở đó bốn buổi thôi, sau đó sẽ phải đổi sang trường khác. Nhưng không sao, trước mắt cứ vậy đã. Sau này kiếm được tiền con sẽ quay lại Học Viện Cầu Vồng học tiếp.”
Đường Tư Kỳ bẹo hai cái má bánh bao của nó lắc qua lắc lại: “Con ơi là con, con ăn gì mà già quá vậy. Không cần con phải kiếm tiền, mẹ con mua cho con một năm luôn rồi. Giờ con bốn tuổi rưỡi đúng không, đại khái là học tới năm tuổi rưỡi mới hết.”
Lạc Tuấn Bảo ngẩng phắt đầu dậy, hai con ngươi đen láy đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm Đường Tư Kỳ: “Một năm?….”
Khựng lại hai giây, cu cậu mới lắp bắp hỏi tiếp: “Ý dì là, mỗi tuần học một buổi, kéo dài trong vòng một năm?”
Đường Tư Kỳ xác nhận: “Đúng vậy, đều đặn mỗi tuần một buổi trong vòng một năm.”
Lạc Tuấn Bảo lập tức phi ra khỏi bàn học, bay thẳng vào phòng tìm mẹ chứng thực.
Chốc lát, Đường Tư Kỳ nghe thấy tiếng chị Thiên Ngưng vọng ra: “Đều là nhờ dì Tư Kỳ của con mua giúp đấy, dì ấy có người quen…không, mẹ không tốn nhiều tiền…đúng, là thật, con có thể tiếp tục học thêm một năm nữa…Đủ mà, tổng hơn bốn mươi buổi, con yên tâm…”
Yên tâm làm sao được, Lạc Tuấn Bảo cứ quấn lấy chân mẹ, thắc mắc tới lui. Cực chẳng đã, Từ Thiên Ngưng đành phải đưa điện thoại cho nó nhìn tận mắt thì cu cậu mới chịu tin và thôi không hỏi nữa.
Trong khi ấy, Đường Tư Kỳ kéo Vali về phòng mình, soạn quần áo bẩn đi giặt rồi chuẩn bị mang đồ dùng cá nhân dầu gội, sữa tắm vào toilet thì thấy thằng cháu lù lù từ đâu xuất hiện trước mặt, sốt sắng đón lấy mấy món đồ trên tay cô
“Dì để con giúp cho.”
Xong đâu đó, nó lại chạy lăng xăng khắp phòng, hễ thấy việc gì nhẹ nhẹ trong khả năng là thể nào cũng giành làm cho bằng được.
Chắc cu cậu biết Đường Tư Kỳ giúp mua khoá học nên muốn cảm ơn đây mà.
Đường Tư Kỳ lắc đầu dở khóc dở cười: “Tuấn Bảo à, trong di động của dì có mấy cái clip quay ở sở thú đấy. Con xem đi rồi khi nào rảnh vẽ giúp dì mấy bức. Không cần theo chủ đề nào cả, cũng không cần phải vẽ hết, con thích gì vẽ đó là được.”
Vừa nghe thấy có việc cần nhờ tới mình, Lạc Tuấn Bảo mừng quýnh. Nhưng theo bản năng, cu cậu giấu nhẹm sự vui vẻ ấy vào trong, ngoài mặt vẫn bày ra vẻ lạnh lùng cố hữu: “Vâng, để con xem trước xem thế nào.”
Nói rồi nhanh chóng ôm điện thoại ra bàn học của mình, nghiêm túc nghiên cứu.
Còn lại Đường Tư Kỳ với đống hành lý hỗn độn, cô nhanh chóng thu dọn cho xong, sau đó tiện tay lau chùi sắp xếp lại bàn làm việc rồi bắt tay vào vẽ những đơn hàng mới nhận.