Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 182: Nhiệm vụ hóc búa
Đường Tư Kỳ thích mê, điên cuồng lướt lấy lướt để. Đáng tiếc danh sách dài quá, lướt muốn gãy ngón tay mà vẫn chưa thấy trang cuối đâu.
Quá ghê rồi, lần này công nhận hệ thống chơi lớn, khiến cô có cảm giác thụ sủng nhược kinh, được hời mà lại hơi hoảng.
Cơ mà đến đây thì lại thấy tuy rằng nhiệm vụ cam go thật nhưng cũng không đến nỗi không thể đón nhận.
Đường Tư Kỳ tiếp tục lật mở cuốn bản đồ da dê. Ở trạm Tứ Xuyên lần trước chỉ được chi trả chi phí đi lại ăn uống chứ không được thưởng kim cương. Không biết sang trạm Tây An lần này sẽ tìm kim cương bằng cách nào nhỉ.
[ Mời người chơi thực hiện nhiệm vụ thu thập ý kiến đánh giá trên năm đối tượng đã được chỉ định. Với mỗi đáp án thông qua, người chơi sẽ nhận được năm viên kim cương. Sau khi hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, vị trí Tây An trong bản đồ da dê sẽ được thắp sáng, người chơi nhận được thêm một manh mối mới về rương bảo vật cấp SSS.]
[ Tại Tây An, người chơi tuỳ ý Check-in danh lam thắng cảnh hoặc đặc sản địa phương. Hệ thống sẽ dựa vào xếp hạng để khen thưởng vàng và sinh mệnh. ]
Rồi hiểu rồi, vậy tức là thu thập thông tin là nhiệm vụ bắt buộc. Muốn lấy kim cương thì phải làm xong cái đó. Trong năm đối tượng đề ra, có lẽ đối tượng đầu tiên “chính bản thân mình” là dễ xơi nhất. Thôi thì cứ tập trung ăn cái dễ trước vậy.
Sau một hồi phân tích, Đường Tư Kỳ quyết định dùng vàng đổi một loạt vé vào cửa. Phải mục sở thị, đích thân đi ăn đi chơi thì mới biết được Tây An như thế nào mà nhận xét chứ.
Xe buýt từ từ tiến vào nội thành, từ xa Đường Tư Kỳ đã nhìn thấy Tháp Chuông hiên ngang sừng sững ngay vị trí trung tâm, bốn mặt thông thoáng, là vòng xoay giao nhau của bốn trục đường lớn. Nó nổi bật, tráng lệ, không hổ là biểu tượng tiêu biểu của nơi đã từng là kinh đô của mười ba vương triều.
Khách du lịch lần đầu tới Tây An thường chọn nghỉ chân tại đây và Đường Tư Kỳ cũng không ngoại lệ.
Khách sạn Đường Tư Kỳ tính ở khác rất nhiều so với hostel, hạn chế tối đa không gian sinh hoạt công cộng, đề cao tính riêng tư cá nhân. Mỗi người một khoang, có khoang ngang và khoang dọc, khoang hạng sang và khoang hạng thường, tuỳ thuộc vào tiện ích cũng như số lượng trang thiết bị mà có các mức giá khác nhau.
Cất gọn hành lý vào tủ khoá đựng đồ bên ngoài, Đường Tư Kỳ leo vội vào khoang của mình để xem xem thế nào là khách sạn con nhộng.
Bên trong có một dãy nút bấm, ổ sạc, đèn tuỳ chỉnh độ sáng, quạt thông gió, một màn hình Tivi dạng nhỏ, tất nhiên muốn xem buộc phải đeo tai nghe để tránh làm ồn xung quanh.
Ngoài ra còn bố trí một chiếc bàn nhỏ, có thể kéo ra khi cần sử dụng và xếp gọn vào vách tường mỗi khi dùng xong nhằm tiết kiệm diện tích.
Song cái khiến Đường Tư Kỳ cảm thấy thích thú nhất là sau khi đóng cửa vào, không gian lập tức tối đen như mực, giơ tay lên không nhìn rõ năm đầu ngón tay. Hơn nữa hiệu quả cách âm cũng khá ổn.
Thế này chắc cô sẽ ngủ đến quên trời quên đất mất thôi.
Nếu mở cả điều hoà lẫn quạt thông gió thì cũng không đến nỗi bí bách, khó chịu.
Nói chung, với điều kiện như thế này cùng với giá cả ba mươi ba đồng một đêm thì Đường Tư Kỳ đánh giá tám điểm.
Sắp xếp xong chỗ ở thì cũng tới lúc cái bụng sôi lên sùng sục đòi ăn. Tuy rằng ban sáng cô mới chén sạch một phần thịt gà đầy ứ hự nhưng ngồi xe suốt mấy tiếng đồng hồ đã tiêu hoá hết xừ mất rồi, giờ đói cũng phải thôi.
Cơ mà giờ đã hơn hai giờ chiều, quá bữa trưa rồi, biết ăn gì được nhỉ. Thôi cứ đi bộ sang khu phố Hồi Giáo tìm thử xem có gì hấp dẫn không.
Nói đến ẩm thực Tây An, Đường Tư Kỳ nghĩ ngay tới bánh mỳ kẹp thịt và bánh mỳ ngâm súp cừu.
Ngoài ra, món bì lạnh Thiểm Tây cũng nổi tiếng không kém. Tuy nhiên vì đã trót phải lòng món bánh mũ nồi Thành Đô thế nên cô rất háo hức muốn thử những đặc sản về bánh để xem xem Tây An có gì độc đáo và đặc sắc hơn không.
Được rồi, quyết định vậy đi, giờ đi thử bánh mỳ kẹp thịt trước rồi tới bánh mỳ xé ngâm súp cừu.
Tính toán lịch trình đâu ra đấy, Đường Tư Kỳ hăm hở xách túi lên đường, thẳng tiến vào khu Hồi Giáo nổi tiếng sầm uất và náo nhiệt.
Đúng như những gì Đường Tư Kỳ đọc ở trên mạng, khu phố Hồi Giáo đông vui tấp nập vô cùng. Hầu như bất cứ ai tới Tây An cũng phải mò tới đây trước nhất, nguyên nhân cũng dễ hiểu thôi, tại nó có rất nhiều đồ ăn ngon.
Vừa chân ướt chân ráo lớ ngớ tới đầu đường, đập vào mắt Đường Tư Kỳ là cảnh tượng xếp hàng đông như kiến cỏ trước hai quán bánh mỳ kẹp thịt.
Với cái tình hình này thì chắc phải đợi cả tiếng đồng hồ mới có bánh ăn.
Thôi bỏ đi, đợi lát nữa vãn khách rồi quay lại mua sau, chứ giờ mà vào xếp hàng chắc cô xỉu vì đói mất.
Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ, người khôn người đến chốn lao xao. Ai thích xếp thì xếp còn Đường Tư Kỳ tiếp tục đi dạo loanh quanh và tình cờ phát hiện ra một quán nhỏ nằm yên tĩnh nơi góc phố, dáng dấp lâu đời mang lại cảm giác hương xưa vị cũ.
Đường Tư Kỳ quyết định đi vào.
“Cô ăn gì?”
“Một phần bánh mỳ nhúng súp cừu đi.”
Tuy rằng trên thực đơn đề rất nhiều món nhưng Đường Tư Kỳ cứ tâm tâm niệm niệm phải thử đặc sản trước tiên.
Người phục vụ hỏi tiếp: “Muốn tự bẻ hay cắt máy?”
“hả?” Đường Tư Kỳ ngớ ra không hiểu.
Người phục vụ giải thích: “Bẻ bánh mỳ đó. Trước giờ cô chưa từng ăn món này hả? Thế thì tự bẻ đi cho biết, thật ra cũng không khác gì nhau đâu.”
Đây không phải lần đầu người phục vụ gặp trường hợp này. Phố Hồi Giáo là khu phố du lịch, ngày nào chẳng có những vị khách tới ăn mang theo biểu cảm hiếu kỳ và ngơ ngác.
Tuy chưa ăn bao giờ nhưng Đường Tư Kỳ thầm nghĩ, chỉ là bẻ bánh mỳ thôi mà, có gì khó đâu mà phải dùng tới máy cắt.
Hơn nữa, hôm nay cô tới là muốn trải nghiệm hương vị truyền thống, dùng máy cắt thì còn gọi gì là trải nghiệm nữa.
“Tôi tự bẻ”, Đường Tư Kỳ dõng dạc tuyên bố.
“Vậy thì cô ngồi vào bàn tự bẻ đi, bẻ xong đưa cho nhân viên đi nấu.”
Nói đoạn, cô phục vụ mặt mũi lạnh te đặt vào tay Đường Tư Kỳ một cái bát bên trong đựng hai miếng bánh mỳ.
Đường Tư Kỳ cảm thấy lạ lẫm vô cùng, nhưng cũng ngoan ngoãn đi vào bên trong, tìm một bàn trống ngồi xuống.
Cô không vội động thủ ngay mà âm thầm quan sát nhưng người xung quanh.
Tiếc rằng đại đa số khách khác đều đang ăn rồi, duy chỉ có một anh chàng ngồi ở dãy bàn bên kia là đang cắm cúi bẻ, bộ dáng xem ra cực kỳ chuyên tâm và cần mẫn.
Đường Tư Kỳ cẩn thận quan sát.
Ok, học được rồi, cô đứng dậy rửa sạch tay rồi xắn áo bắt đầu vào việc.
Ôi mẹ ơi, sao bánh gì mà vừa khô vừa cứng như đá vậy. Không có bột nở à? Khô thế này làm sao ăn?
Đường Tư Kỳ theo bản năng nhìn về phía anh khách. Đúng rồi, anh ấy bẻ rất nhỏ, chắc là như vậy thì khi ngâm vào nước súp sẽ nhanh mềm hơn.
Được rồi, làm thôi…
Năm phút qua đi, mười đầu ngón tay của Đường Tư Kỳ bắt đầu đỏ lên.
Mười lăm phút trôi quá, cô mới miễn cưỡng xử lý xong một miếng.