Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 21: Đối thủ nặng ký
Nghe lời giới thiệu hấp dẫn khiến Đường Tư Kỳ cũng sinh lòng hiếu kỳ, thế là cô liền gật đầu, đi theo hai người họ vào trong khu chung cư.
Bước chân vào trong, một cảm giác lạ lẫm đột ngột đánh úp làm cho Đường Tư Kỳ phảng phất có cảm giác thời gian và không gian dường như đã bỏ quên nơi này.
Một khu nhà năm tầng hình chữ nhật khép kín hiện lên ngay trước mắt, nó cũ, cổ và mang đậm hơi thở lịch sử.
Đường Tư Kỳ choáng ngợp, cảm giác hít thở không thông. Cô theo bản năng quay đầu nhìn ra đường, bên ngoài kia phố phường vẫn đông đúc, nhịp sống vẫn hối hả của một trong những đô thị công nghiệp hoá hiện đại hoá bậc nhất cả nước. Ấy vậy mà chỉ cách một cánh cửa, mọi thứ trong đây dường như khác hẳn, một thế giới hoàn toàn tách biệt, chẳng mảy may tới những phồn hoa đô hội, những hiện đại hào nhoáng, nó cứ chầm chậm nương theo dòng chảy của thời gian, bình tĩnh bảo tồn giá trị và vẻ đẹp của riêng mình.
Phát hiện vẻ mặt ngỡ ngàng của Đường Tư Kỳ, một cậu sinh viên đắc ý dạt dào: “Thấy chưa, nghe lời em không sai đúng không, vào đây chắc chắn chị sẽ không hối hận mà lại!”
Cậu sinh viên còn lại cầm máy ảnh, sốt ruột thúc giục: “Đi lên lầu chọn góc chụp đi, lẹ lên, chúng ta chỉ có nửa giờ thôi đấy.”
“Tụi em đi trước đây, chị cứ từ từ tham quan nhé.”
“Ừ” Đường Tư Kỳ không vội vã lên lầu mà đứng ở khoảng sân chính giữa, chầm chậm quan sát, nghiêm túc đánh giá bố cục tổng quan.
Kiến trúc nơi này quả thực rất giống với nhà trọ Chuồng Heo trong phim Tuyệt Đỉnh Kung Fu, thậm chí cô còn có ảo giác một giây sau sẽ vang lên câu thoại kinh điển: “Bà chủ nhà! Lại mất nước nữa rồi!”
Ngoài ra, trông nó còn rất giống một toà lâu đài, à không giống đấu trường La Mã thời cổ đại hơn.
Những dãy hành lanh dài tăm tắp nối liền các căn hộ nằm sát cạnh nhau. Căn này nối tiếp căn kia, san sát, chật chội, không một khoảng trống.
Hồi bé, Đường Tư Kỳ cũng từng sống ở khu nhà ngang có kết cấu tựa tựa thế này. Đó là một căn phòng nhỏ cha được đơn vị cấp cho. Cô vẫn còn nhớ như in, mỗi tầng phải có đến mười mấy nhà. Bởi vì không có phòng bếp nên nhà nào cũng bày bếp ra ngoài hành lang. Cứ đến chiều chiều là các mẹ lúi húi xào xào nấu nấu còn các con thì điên cuồng đua xe ngựa gỗ trong không khí tràn ngập khói bếp cùng gia vị dầu mỡ mắm muối.
Chỉ là khu nhà ngang trong ký ức của cô có khi còn sinh sau đẻ muộn so với khu chung cư trước mặt ấy chứ.
Nơi này quy mô lớn hơn, số lượng phòng ốc cũng nhiều hơn, sân to hơn và nhiều làn cầu thang hơn hẳn.
Tuy rằng mọi thứ rất cổ và cũ nhưng không hề hoang tàn âm u mà ngược lại, nó tràn ngập sức sống cùng hơi thở sinh hoạt gia đình ấm áp, nhộn nhịp. Vì hôm nay thời tiết đẹp nên nhiều hộ gia đình tranh thủ giặt chăn màn. Rất nhiều các sào phơi đồ được giăng ra, bên trên treo đầy các tấm chăn đủ màu sắc, phấp phơi tung bay trong gió trông cực kỳ vui mắt.
Thật là một cảnh tượng hoành tráng và ấn tượng, ở khu cô đang sống chẳng mấy khi bắt gặp được hình ảnh độc đáo như thế này.
Đường Tư Kỳ ngây ngốc dõi mắt ngắm nhìn, lưu luyến không muốn dời bước chân.
Đúng lúc này, có một anh giao hàng bưng hộp cơm đi vào, trên mặt hoang mang tột độ: “Cô ơi, làm ơn cho tôi hỏi nhà ông Giả ở lầu 3, phòng 3205 đi lối nào?”
Đường Tư Kỳ cười cười: “Xin lỗi, tôi cũng chỉ là khách tới tham quan nên không biết đường. Hay là anh gọi thẳng cho ông ấy để hỏi cho chính xác.”
Anh chàng giao hàng vội rút điện thoại, vừa hỏi đường vừa ù ù cạc cạc định vị hướng đi.
Đường Tư Kỳ cũng bắt đầu tiến lên trên, khám phá khu vực tầng lầu.
Đi lên đây mới thấy, khoảng cách giữa các căn hộ còn gần hơn trong tưởng tượng của cô. Tuy không gian sinh hoạt có phần chật chột nhưng người dân sống quanh đây không vì thế mà từ bỏ những thú vui đời thường. Cứ đi một đoạn cô lại phát hiện vài thúng xốp trồng rau dưa hoa cỏ. Thậm chí cô còn trông thấy một con mèo vàng ưu nhã đi tuần tra dọc hành lang.
Tiến tới lầu năm, Đường Tư Kỳ lại hội ngộ hai cậu sinh viên ban nãy. Họ đang loay hoay đặt máy, chỉnh góc độ để làm sao có thể thu trọn toàn cảnh chung cư vào khung hình.
Vốn dĩ Đường Tư Kỳ cũng không muốn quấy rầy cuộc sống riêng tư của người dân quanh đây nhưng vì tình yêu nghệ thuật và cảm xúc bất chợt trào dâng nên cô kiềm lòng không đặng, đành phải rút điện thoại chụp vài tấm.
Chụp xong, cô lại không nhịn được bèn lên Baidu tra cứu thêm thông tin.
Thì ra nơi này là do người Anh thiết kế và xây dựng từ những năm 1920-1930. Lúc đầu, nó là phòng tuần bộ, có không ít căn phòng được dùng làm nơi giam giữ phạm nhân. Sau này lại trở thành ký túc xá nhân viên của Cục Công An.
Nhưng điều khiến Đường Tư Kỳ bất ngờ nhất chính là, ở một nơi có lịch sử hàng trăm năm ấy vậy mà lại có cả thang máy.
Xuất phát từ tò mò, Đường Tư Kỳ quyết định đi kiếm xem cái thang máy từ thời đó sẽ trông như thế nào. Cô đi hết một vòng quanh lầu năm, cuối cùng cũng tìm ra chỗ bố trí thang máy.
“Trời má, lợi hại thật!” Đường Tư Kỳ ngỡ ngàng bật thốt.
Đúng lúc này, có một ông lão chắp tay sau lưng đi tới, mỉm cười hiền hậu: “Cô gái nhỏ đến đây tham quan hả?”
Đường Tư Kỳ thoáng ngượng ngùng vì trót xâm phạm vào không gian sinh hoạt riêng tư: “Dạ, cháu vô tình đi ngang qua, thấy lạ nên tiến vào xem thử.”
Bất ngờ thay, ông lão không những không cảm thấy phiền mà ngược lại còn rất cởi mở và hiếu khách: “Haha, cô gái nhỏ không cần khẩn trưởng. Bên này đích thực có lắp hệ thống thang máy. Chỉ là sau giải phóng, giai cấp tư sản bị đánh đổ, thang máy cũng bị liệt vào những đồ vật xa xỉ nên đã bị khoá lại, nghiêm cấm sử dụng. Được rồi, cháu tự xem tiếp đi, ông phải đi tìm lão Lý cạo đầu đây.”
Đường Tư Kỳ hết hồn: “Cạo đầu ấy ạ?”
“Haha, chính là cắt tóc, nhà lão Lý ở ngay chỗ rẽ kia thôi. Cả khu này không ai là không biết lão Lý, ổng là thợ lão luyện đấy, đã hành nghề hớt tóc ở đây từ lâu lắm rồi. À, dưới lầu bốn có bà Trương bán bánh rán nhân hẹ. Còn muốn tìm quán điểm tâm thì xuống lầu hai.”
Đường Tư Kỳ mắt chữ A miệng chữ O, đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Không nghĩ rằng ở một nơi tưởng chừng tĩnh mịch yên lặng như này mà nhịp sống cũng rất sôi nổi và náo nhiệt.
Thật sự nếu không tìm hiểu thì không thể biết được, trong đây còn ẩn chứa những bí mật gì. Đúng là ngoạ hổ tàng long, không thể đánh giá qua loa được.
Sau khi chào tạm biệt ông lão, Đường Tư Kỳ cũng xuống lầu, chuẩn bị rời đi.
Trước khi ra ngoài, cô đột ngột dừng bước, cảm thấy một địa điểm thú vị như thế này, hẳn là đủ tiêu chuẩn Check-in chứ nhỉ?! Nghĩ là làm, cô lập tức mở ứng dụng ra thử
[ Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công “Chung Cư Trường Lạc”. Xếp hạng: A. Khen thưởng: +24 giờ sinh mệnh, + 100 đồng vàng. Bảo khố: 112 đồng vàng. Thọ mệnh: 38 giờ đồng hồ.]
Hura!! Thành công rồi!
Không ngờ rằng đi lang thang để gia tăng số bước chân mà lại tình cờ gặp được một địa điểm Check-in hạng A. Xem ra hệ thống cũng tán thành với quan điểm nghệ thuật của cô. Không phải cứ những địa danh nổi tiếng mà những nơi mang nhiều ý nghĩa và dấu tích lịch sử như này cũng rất xứng đáng được công nhận.
Rời khỏi chung cư Trường Lạc, Đường Tư Kỳ tiện tay mở bảng thống kê vận động trên WeChat ra kiểm tra. Ngày hôm nay cô đã đi được cả thảy hai mươi ngàn bước nhưng vẫn xếp hạng hai.
Xếp thứ nhất là tài khoản “Đường đại ca”, nhiều hơn cô hai ngàn bước…
Đường Tư Kỳ nhất thời cạn lời, không ngờ đối thủ nặng ký lại chính là vị cha già đáng kính của mình.
Hời ơi, giờ này đã chín giờ tối rồi, ba không ở nhà luyện phim với mẹ còn lang thang đi đâu để làm khổ con cái thế này không biết nữa!
Nhưng rất nhanh Đường Tư Kỳ đã xốc lại tinh thần, hai chục ngàn bước cô còn đi được, chẳng lẽ lại ngán hai ngàn bước chắc?! Chuyện nhỏ như con thỏ luôn!
Nếu hôm nay có thể vượt qua ba vậy tức là đã ba ngày liên tục cô đứng hạng nhất. Chỉ cần cố gắng duy trì thêm bốn ngày nữa là có thể mở khoá danh sách đồ ngọt rồi.
Bánh kem ơi, chị tới đây!