Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 220: Công tác chuẩn bị
Cũng may Đường Tư Kỳ nắm khá rõ nội tình thế nên từ những câu chắp vá không đầu không đuôi của Tuấn Bảo, cô vẫn có thể luận ra vấn đề
“Con yên tâm, dì với mẹ con là bạn thân. Ba mẹ dì với ông bà ngoại con cũng là bạn thân. Có gì tới lúc đó sẽ đứng ra khuyên ngăn không để cãi nhau to đâu, con đừng lo nhé.”
Lạc Tuấn Bảo cắn cắn môi thầm nghĩ, đúng rồi, vẫn còn Đường Tư Kỳ mà, có thể nhờ dì Tư Kỳ nói giúp mình
“Vậy dì ơi…dì có thể bảo ông bà Đường nói ông bà ngoại đừng đưa con đi được không…”
Lạc Tuấn Bảo tủi thân, mấy chữ cuối nhoè đi trong tiếng nức nở.
Đường Tư Kỳ cuống cuồng: “Là sao? Làm gì có ai muốn đưa con đi?”
Lạc Tuấn Bảo thút thít thuật lại những gì mình đã nghe lén được. Cu cậu kể quá trời quá đất, toàn những chuyện từ thời cố hỷ cố lai, chứng tỏ nhớ dai ra phết. Rất tiếc lại xuyên tạc linh tinh mất rồi!
Chết cười với ông nhõi con, song Đường Tư Kỳ vẫn phải cố nghiêm túc ra dáng người lớn để khuyên nhủ: “Tuấn Bảo này, những cái khác thì dì không biết nhưng cái này dì dám khẳng định trăm phần trăm, mẹ con và ông bà ngoại sẽ không bao giờ đưa con đi đâu hết, con phải tin dì, đường suy nghĩ linh tinh nha.”
Lạc Tuấn Bảo dạ dạ vâng vâng nhưng suy cho cùng cu cậu vẫn thiếu cảm giác an toàn: “Thế ở trước mặt ông bà ngoại con có cần cố gắng biểu hiện thật tốt không dì?”
Đường Tư Kỳ cười xoà: “Không cần cố gắng biểu hiện gì hết, con cứ là chính con, tự nhiên thoải mái như thường ngày là được.”
Làm công tác tư tưởng cho thằng cháu xong, Đường Tư Kỳ lại lật đật chạy đi tìm ba dò hỏi thử tâm tư của chú Từ và dì La.
Đường Duệ Thanh nghe xong cũng phải thở dài thương cảm: “Haiz, sao mới tí tuổi đầu mà tâm trạng nặng nề quá vậy. Tội nghiệp thằng bé, từ nhỏ đã phải sống trong cảnh gia đình đổ vỡ, thiếu thốn tình thương. Thật ra chú Từ con mạnh miệng vậy thôi chứ mềm lòng bỏ xừ. Lúc nóng giận thì hùng hùng hổ hổ nói năng bạt mạng nhưng lời ra khỏi miệng là hối hận ngay, chỉ tại cái tật sĩ diện hão nên có chết cũng không chịu hạ mình xuống nước. Trong thâm tâm lão thương con thương cháu muốn chết, dễ gì bỏ được huống hồ là đưa Tuấn Bảo đi. Đấy con cứ đợi mà xem, lần này vợ chồng lên Thượng Hải rồi mến tay mến chân thể nào cũng đòi đón Tuấn Bảo về nuôi cho xem. Chú Từ con khẩu xà tâm phật, chấp nhấp lời nói thì có mà giận nhau suốt đời.”
Nhận được lời khẳng định của ba, Đường Tư Kỳ càng thêm yên tâm. Biết đâu chừng sau chuyến đi Thượng Hải lần này, gia đình chị Thiên Ngưng có thể hoá giải mâu thuẫn thì tốt biết mấy.
Thôi, được hay không hồi sau sẽ rõ, giờ cô phải chuẩn bị cho chuyến hành trình sắp tới của gia đình mình đã.
Mấy ngày tiếp theo, cả nhà ráo riết bắt tay vào chuẩn bị. À, thực ra có ba mẹ thôi chứ Đường Tư Kỳ cũng không bận mấy. Nhân lúc rảnh rỗi cô cố gắng hoàn thành nốt bộ tranh “Tiểu Kỳ du ngoạn Tây An”.
Hiện tại Weibo của cô đã có hơn sáu ngàn người theo dõi, trung bình cứ cách một hai hôm lại có khách liên hệ đặt tranh. Đặc biệt mỗi lần hoàn thành xong một bộ chủ đề là lượng fans tăng mạnh đồng thời lượng đơn đặt hàng cũng tới tấp dồn dập.
Tuy nhiên dạo này không phải đơn nào Đường Tư Kỳ cũng nhận. Cô chọn lựa tuỳ theo đề tài, giá thành và quan trọng nhất là thời gian. Điều kiện tiên quyết là phải phù hợp với lịch trình bận rộn của cô, chứ không thì Đường Tư Kỳ cũng chịu chết.
Còn với những đơn không thể nhận, Đường Tư Kỳ cũng khéo léo đưa ra lời từ chối đồng thời giới thiệu cho khách một hoạ sĩ khác. Dĩ nhiên, người đó chính là cô bạn thân Đậu Mễ.
Kỹ năng hội hoạ của Đậu Mễ rất tốt, mối quan hệ trong giới cũng rất rộng. Đơn hàng vào tay cô ấy là đảm bảo vừa lòng khách đến vui lòng khách đi.
Trước đây và kể cả bây giờ cũng vậy, mỗi lần thấy có đơn nào phù hợp là Đậu Mễ lập tức hú Tư Kỳ.
Nói ra thì thị trường việc làm của nghề này không lớn, nếu biết đoàn kết giúp đỡ nhau, cùng chia sẻ tài nguyên thì anh tốt, tôi tốt, hợp chung lại mới tạo thành một cộng đồng phát triển vững mạnh.
Vì là chuyến du lịch gia đình đầu tiên lại tới tận Vân Nam xa xôi thế nên khâu chuẩn bị phải thật kỹ càng và tươm tất.
Trước ngày xuất phát, Đường Tư Kỳ đặc biệt dẫn ba tới trung tâm thương mại sắm một chiếc Vali. Trước nay Đường đại ca hiếm khi đi đâu xa, lại chưa từng ngồi máy bay thế nên không có Vali riêng.
Chả biết là hào hứng quá hay gì mà anh Đường đại ca chọn hẳn loại 24 inch. Vali to rộng vậy rồi thế mà lúc về nhà xếp đồ vẫn rối rắm tít mù, không mang thì sợ thiếu mà mang hết thì không đủ chỗ nhét.
Lưu Anh đứng bên nhìn mà ngứa cả mắt
“Lão Đường à, chúng ta đi du lịch chứ không phải chuyển nhà.”
Đường Duệ Thanh đang loay hoay nhồi nhồi nhét nhét, trả lời vợ mà chẳng buồn ngẩng đầu: “Toàn những thứ cần thiết cả đấy, không mang đi lúc cần lấy gì dùng? Phải dự trù trước mọi tình huống chứ. Lỡ không hợp khí hậu hay không quen đồ ăn thức uống ở đó thì sao? Lạ nước lạ cái rồi biết đi đâu mua được?”
Lưu Anh trợn trắng mắt: “Ông toàn khéo lo. Bên ngoài cái gì chẳng có, siêu thị rồi cửa hàng tiện lợi đầy ra đấy, mua đâu chả được. Mang ít ít thôi, đi chơi mà tay xách nách mang khổ lắm. Em nói trước rồi đấy. Anh tự đi mà kéo, lúc đấy nặng đừng có mà than.”
Đường Duệ Thanh đỏ mặt cãi cùn: “Em cứ mặc kệ anh, phải mang đủ anh mới yên tâm được.”
Mặc kệ thì mặc kệ, Lưu Anh bực bội đi tìm con gái kể xấu chồng. Đường Tư Kỳ chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhưng thông qua đó mới thấy, so với hai mẹ con thì rõ ràng ba hồi hộp và lo âu hơn hẳn. Cái này xuất phát từ việc thiếu trải nghiệm thực tế. Sau này có cơ hội phải rủ anh ba ra ngoài nhìn ngắm thế giới nhiều hơn mới được.
Tuy công tác chuẩn bị xảy ra chút trục trặc nho nhỏ do anh chị nhà có hơi bất đồng quan điểm trong khâu xếp sắp đồ. Nhưng như vậy cũng không hề gì, mọi thứ tiến hành khá thuận lợi.
Cuối cùng thì cũng tới ngày mong chờ nhất, ngày khởi hành.
Sở dĩ Đường Tư Kỳ chọn xuất phát vào đầu tháng chín bởi trong tháng này tuyến Ôn Châu-Côn Minh được tăng cường thêm một chuyến bay buổi chiều. Cất cánh lúc sáu giờ và hạ cánh tại Côn Minh vào chín rưỡi tối, thời gian không quá trễ, như vậy ba mẹ sẽ đỡ mệt hơn.
Trước khi ra khỏi nhà, Đường Duệ Thanh xác nhận lại toàn bộ danh sách hành lý một lượt, đảm bảo không bỏ sót thứ gì rồi mới đóng…À chưa, chú còn cố nhét thêm một cuộn túi đựng rác và một bọc khăn giấy ướt rồi mới yên tâm kéo khoá Vali.
Đường Tư Kỳ tuy không can thiệp vào việc đóng gói hành lý của ba nhưng cô vẫn tỉ mỉ quan sát và nhắc nhở kịp thời.
Ví dụ nhắc ba nhớ mang theo dây sạc điện thoại và sạc dự phòng nhưng lưu ý cất trong hành lý xách tay, không được để ở hành lý ký gửi.
Hoặc khi ba vừa nhăm nhe cầm hộp nhang muỗi và cái bật lửa lên là cô vội cản lại ngay. Đi chơi không cần thiết đem theo hai thứ đó.
Xong xuôi, giờ xuống nhà bắt taxi ra sân bay thôi.
Và thế là chuyến du ngoạn Vân Nam của Đường Tư Kỳ cùng ba mẹ chính thức bắt đầu!