Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 228: Hồ Nhĩ Hải
Nghe cũng êm êm, Lưu Anh lập tức vun vào: “Em thấy con nó tính đúng đấy. Chỗ này ít phương tiện công cộng, tốt hơn hết là mình bao xe đi cho chủ động.”
Hiếm khi thấy hai mẹ con đồng lòng nhất trí nên Đường Duệ Thanh cũng không phản đối tới cùng. Với lại đi chơi mà, thiểu số phải phục tùng đa số thôi, nhưng như vậy cũng không cản được chú xót tiền. Thuê xe mất vài trăm, rồi còn chi phí đi đường ăn uống nọ kia nữa, kể cũng bộn đấy!
Cơ mà hiếm khi có dịp đi du lịch cứ để vợ con chơi cho thoả thích, cùng lắm thì về chú lại tiết kiệm sau. Tuy giờ chú đã không còn công tác, nhưng hàng tháng vẫn có lương hưu đều đều mà, lo gì!
Thế là cả nhà đạt thành thống nhất, quyết định ngày mai khởi hành đi hồ Nhĩ Hải - một trong tứ đại mỹ quan của Đại Lý.
Nhắc đến Đại Lý, người ta nghĩ ngay tới bốn mỹ từ “phong - hoa - tuyết - nguyệt” là viết tắt của câu “hạ quan phong, thượng quan hoa, Thương sơn tuyết, Nhĩ Hải nguyệt”. Đây là bốn cảnh đẹp đặc trưng mang tính biểu tượng của vùng đất Đại Lý. Nếu ai đặt chân tới đây mà được thưởng thức trọn bộ đón gió, ngắm hoa, thưởng tuyết trên núi Thương và ngắm trăng ở hồ Nhĩ Hải thì đời không còn gì nuối tiếc!
Minh chứng là thím Lưu Anh lúc này đây vui đến độ không ngủ nổi. Trời đã về khuya mà vẫn loay hoay với đống váy áo, hết ướm trước gương lại quay sang hỏi chồng: “anh anh, em mặc bộ này được không?”
Đường Duệ Thanh đang nằm trên giường lướt Douyin, gật theo bản năng: “Đẹp!”
Lưu Anh: “Bộ đỏ đẹp hay bộ xanh đẹp!”
“Đều đẹp!” Đường Duệ Thanh đáp mà mí mắt chẳng buồn nhấc khỏi màn hình điện thoại.
Lưu Anh bực mình: “Anh có nhìn đâu sao biết đẹp? Anh nhìn giúp em một chút xem nào.”
Đường Duệ Thanh ngẩng đầu đánh giá rồi nghiêm túc phán: “Xanh.”
Lưu Anh: “Ok!”
Nhưng tay thì cất ngay bộ xanh vào Vali, treo bộ đỏ lên cho thẳng thớm để mai mặc đi ngắm cảnh hồ.
Đường Duệ Thanh ngơ ngác: “….Không phải, ý anh là màu xanh đẹp!”
Lưu Anh trề môi: “Với con mắt thẩm mỹ của anh thì sao tin được. Với lại em thích màu đỏ hơn. Ngày mai đi chơi cảnh hồ, trời xanh nước xanh, phải mặc đỏ hoặc trắng lên hình mới đẹp. À đúng rồi, mai anh nhớ mặc đồ trắng đấy nhá, nhìn cho có tinh thần, đứng cạnh em cũng hợp.”
Đường Duệ Thanh tức xì khói: “Tôi mặc cả bộ đen!”
Sáng sớm hôm sau, đúng giờ hẹn, tài xế lái xe tới trước cổng nhà trọ. Đường Tư Kỳ và ba mẹ đã ăn sáng xong xuôi, mũ áo chỉnh tề ngồi ở đại sảnh chờ sẵn.
Đi chơi với ba mẹ cái gì cũng tốt chỉ riêng vấn đề giờ giấc là hơi lệch pha. Ba mẹ thuộc kiểu “early Bird” còn Đường Tư Kỳ là điển hỉnh của nhóm “Night owl”, bình minh giữa ngọ đã coi là sớm. Nhưng để ba mẹ trải nghiệm chuyến đi được trọn vẹn, Đường Tư Kỳ chấp nhận tạm biệt giấc ngủ thân yêu, hẹn tài xế đón lúc chín giờ sáng.
Chiếc xe năm chỗ chầm chậm ra khỏi cổ thành rồi dọc theo đường lớn chạy thẳng tới hồ Nhĩ Hải.
Kính xe mở hết cỡ, gió lùa vào cuốn tung mái tóc ngang vai của Đường Tư Kỳ. Cô thích thú thò đầu ra ngoài, nhắm chặt mắt, để mặc gió táp tới tấp lên da mặt, mát lạnh, sảng khoái.
Đây không phải lần đầu tiên trông thấy hồ Nhĩ Hải, ngay hôm đầu mới tới, lúc ngồi trên xe buýt đã thấy thấp thoáng xa xa rồi. Nhưng nhìn từ xa sao so được với nhìn trực diện.
Hồ to rộng mênh mông chạm chân trời, mang hình dáng cái tai người thế nên là hồ mà được ví như biển và có chữ “nhĩ” trong tên gọi.
Nước hồ xanh biếc, trong vắt một màu. Nắng vàng lung linh nhảy múa trên mặt hồ phản quang lấp la lấp lánh hệt như viên ngọc bích quý giá khổng lồ.
Cả ba người nhà Đường Tư Kỳ nhanh chóng bị hình ảnh trước mắt hớp mất hồn. Lưu Anh không đợi được nữa, nằng nặc đòi xuống xe chụp ảnh, tay cũng đã đặt sẵn ở chốt cửa, chỉ chờ xe dừng bánh là lập tức bung cửa lao xuống.
Có lẽ anh tài xế đã quá quen với kiểu phản ứng này nên chỉ cười xoà nói mọi người kiên nhẫn đợi chút. Sau đó bình tĩnh tăng tốc đưa xe đi hết đường rồi mới đánh tay lái vòng lại, thả chậm tốc độ, từ từ bo quanh vòng hồ theo chiều kim đồng hồ.
Về mặt lý thuyết thì khách muốn đi ngược đi xuôi hay dừng ở bất cứ đâu cũng được. Tuy nhiên vì diện tích hồ Nhĩ Hải quá lớn, nếu không đi theo một lộ trình cụ thể thì rất dễ bỏ sót cảnh đẹp. Thế nên để đảm bảo du khách có thể ngắm trọn vẹn cảnh hồ, người ta đã quy hoạch một tuyến đường khép kín bao quanh. Dọc đường đi cũng bố trí các trạm dừng chân, bãi đỗ xe để khách tham quan có thể tuỳ thời dừng lại ngắm cảnh và chụp ảnh bất cứ lúc nào.
Trạm dừng chân thứ nhất ở đầu thôn Mã Cửu. Đây là điểm cách hồ gần nhất nên cũng là nơi lý tưởng nhất để săn các bức hình đẹp.
Lưu Anh ngóng trông nãy giờ, ngứa tay ngứa chân lắm rồi. Cuối cùng cũng được thả xuống, thím ôm điện thoại, phi như bay về phía hồ nước xanh mát.
Đường Duệ Thanh đuổi theo không kịp, bất lực lẩm bẩm: “Tối qua mới kêu đầu gối em đau lắm đau vừa, thế mà giờ đã tung tăng như không có chuyện gì.”
“Lão Đường, Tư Kỳ! Giời ạ, hai ba con làm gì mà lề mà lề mề thế. Đi nhanh lên, chỗ này đẹp lắm!” Lưu Anh đi đằng trước, phát hiện gần bờ hồ có dựng rất nhiều đạo cụ, phông nền phục vụ chụp ảnh làm niềm hứng khởi của thím càng tăng lên gấp bội.
Nào là bàn ghế đủ kiểu, xích đu đôi, cổng trái tim rồi đôi môi đỏ rực khổng lồ. Có thêm mấy cái này lên hình chắc chắn là đẹp lắm đây. Thím chụp nhiều, thím biết mà!
Tuy nhiên Đường Tư Kỳ lại cảm thấy có cái gì đó không đúng. Đang định quay đầu hỏi tài xế thì anh ấy đã đánh xe ra bãi ở tít đằng kia. Cực chẳng đã, cô đành phải hỏi đôi tình nhân đang đi tản bộ cách đó không xa
“Hai bạn ơi, làm ơn cho mình hỏi mấy cái đạo cụ chụp ảnh ở đây là miễn phí hay sao ạ?”
Làm như chỉ chờ có vậy, cô bạn gái tức thì xả giận: “Mất phí đó bạn ơi. Tụi mình vừa chụp xong nè. Trước khi chụp chẳng thấy ai nói năng gì hết làm mình cứ ngỡ miễn phí. Nào ngờ chụp xong rồi chuẩn bị đi thì có người xông ra chặn đường thu tiền. Tuy rằng cũng không đáng bao nhiêu, chỉ hai mươi đồng thôi nhưng cảm giác như kiểu bị gài hàng ấy, bực mình lắm.”
Đúng là hai mươi đồng không đáng bao nhiêu nhưng để tránh cho mẹ không dưng chuốc bực vào người, Đường Tư Kỳ liền nhắc nhở mẹ một câu.
Vốn dĩ Lưu Anh cũng tưởng miễn phí, ai dè vừa nghe thu phí, thím lập tức đứng bật dậy như chạm phải nước sôi.
“Thôi thôi, đi đi, ra kia đứng chụp mới thấy cả dáng.”
Đường Tư Kỳ dở khóc dở cười: “Mẹ à, kỳ thực cũng không đắt mà. Con chỉ nói cho mẹ biết thôi, nếu mẹ thích…”
“Không, không thích”, Lưu Anh đáp tỉnh rụi, “Cái mẹ thích là cảnh hồ Nhĩ Hải, có ghế hay không không sao cả. Đợi lát nữa ngồi trên bờ đá chụp cũng được. Ngồi sát bờ còn chụp được cả mặt nước, càng đẹp chứ sao. Aizzz, lão Đường, ông cứ lơn tơn đi đâu đấy, bên này, bên này cơ mà. Đứng chỗ này mới không ngược sáng chứ, ơ cái ông này hay nhỉ…”
“Anh ngồi thấp thấp một chút, như thế chân em nhìn mới dài…”
“Lúc căn góc anh phải để ý đấy nhá, đừng lấy người khác vào hình.”
“Trời ơi, anh chụp cái gì đây? Anh chụp như này trông em bé tí, chẳng nhìn thấy mặt mũi đâu hết. Không được không được, xoá đi chụp lại, anh phải Zoom ống kính vào để lấy cận mặt em chứ.”
“Không được, hỏng tỷ lệ rồi, anh phải căn đúng tỷ lệ vàng chứ. Em đã chỉ anh bao lần mà vẫn chụp hỏng là cái kiểu gì? Anh mà còn chụp hỏng nữa tối nay ra ghế số pha mà ngủ!”
Lưu Anh vừa tạo dáng vừa chỉ đạo chồng căn góc chỉnh ánh sáng và lâu lâu lại thấy nghiến răng ken két, giơ nắm đấm hăm doạ!