Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 238: Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên
Đường Tư Kỳ cười rõ tươi: “Vâng, trước đó con đã nói rồi mà, không chỉ đêm nay mà toàn bộ khoảng thời gian ở Shangri-La, chúng ta sẽ ăn trên thảo nguyên, ngủ trên thảo nguyên, chơi trên thảo nguyên.”
Lưu Anh nhướng mày bật ngón cái ra hiệu mẹ đây đã sẵn sàng và rất hào hứng cho chuyến hành trình khám phá xử sở đầy huyền bí và mê hoặc.
Xe đưa cả nhà ra khỏi huyện thành, dọc theo đường cao tốc xuyên thẳng vào vùng thảo nguyên rộng lớn.
Trước mắt, những dãy núi tuyết bàng bạc lô xô ẩn hiện sau màn mây mỏng. Hai phía trái phải là cánh đồng cỏ xanh rì trải dài vô tận, tầm nhìn trống trải, thoải mái phóng mắt tít tận chân mây.
Ngẫu nhiên, nổi bật trên sắc xanh thăm thẳm ấy sẽ bắt gặp các triền hoa dại vàng óng ả hay tím mộng mơ. Nhưng cái khiến Lưu Anh bị thu hút, phải ngoái cổ nhìn mấy lần là những chấm đỏ li ti như những đốm lửa lập loè nằm rải rác khắp cánh đồng
“Ông chủ, hoa màu đỏ kia là hoa gì mà đẹp quá vậy?”
“Đó chính là hoa Lang Độc đấy, loài hoa chỉ có ở cao nguyên chỗ chúng tôi. Bởi mới nói mỗi năm Shangri-La có hai mùa đẹp nhất cũng chính là hai mùa hoa. Một cái rơi vào khoảng cuối tháng năm đến trung tuần tháng sáu, khi ấy hoa đỗ quyên trên núi nở rộ, cả trăm ngàn gốc đỗ quyên phủ kín núi đồi, giăng khắp lối đi và dưới mặt đất thì cỏ cũng xanh tươi vươn cao đầy sức sống. Còn một cái khác chính là mùa này này, mùa hoa Lang Độc đỏ rực mọi nơi. Thế mới bảo gia đình mình khéo chọn, đến vào đúng một trong hai thời điểm đẹp nhất trong năm.”
Cảnh quan hai bên đường đẹp phát điên, Lưu Anh phải cố gắng kiềm chế lắm mới không bung cửa nhào xuống bấm máy lia lịa cho thoả đam mê.
Vẻ đẹp nơi đây khác hẳn Đại Lý và Lệ Giang. Bao bọc quanh ta là thiên nhiên mênh mông rộng lớn, lớn đến độ ta cảm thấy lạc lõng lọt thỏm giữa khoảng không khoáng đạt của đất trời.
Thảo nguyên Shangri-La cũng khác thảo nguyên Văn Hải. Điểm khác biệt dễ nhận thấy nhất là nơi đây bao la bát ngát hơn, khiến lòng người nhẹ bẫng, mọi áp lực căng thẳng thường nhật phút chốc tan biến theo mây gió.
Nói vậy cũng không phải là có mới nới cũ. Văn Hải vẫn rất tuyệt nhưng đáng tiếc không được ở lâu để nhìn ngắm kỹ lưỡng và cảm nhận trọn vẹn hơn.
Chính vì thế, gia đình họ mới tới với Shangri-La để có cơ hội thấu hiểu thế nào là nơi trời đất giao thoa, tại sao lại đồn bình minh nơi này luôn đến sớm nhất và có thật là dù có miệt mài đi mãi trên thảo nguyên thì cũng chẳng thể chạm tới đường chân trời.
Cảnh thì đẹp đấy song chạy hoài không thấy điểm dừng cũng sốt ruột chứ. Ngay trước khi Đường Tư Kỳ hết kiên nhẫn thì may quá xe đã từ từ giảm tốc rồi rời đường nhựa đi thẳng vào trong lòng thảo nguyên, êm ru lăn bánh trên đồng cỏ tới trước khu nhà trọ thì đỗ lại.
Ồ, ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên!
Dãy nhà trọ gồm nhiều căn liền kề, được xây theo kiến trúc Tây Tạng với dáng vẻ bên ngoài hệt như những pháo đài nhỏ, tường dày bằng đất nện như được vẽ bởi phấn trắng với những ô cửa nâu tao nhã, trông rất ấm cúng.
Vào bên trong sẽ thấy nội thất trang trí rất ấn tượng mang đậm phong cách của người Tạng. Đằng sau nhà còn có cả chuồng ngựa đang buộc mấy anh chàng nom rất oai phong, đẹp mã.
“Nhà ta đặt hai phòng đơn tầng dưới nhưng vì mấy ngày tới chỗ chung tôi vắng khách nên nâng cấp cho mọi người lên phòng gia đình trên tầng cao, tầm nhìn hướng thẳng ra thảo nguyên trước mặt. Giờ mời mọi người lên xem phòng xem có ưng ý không nhé. Ở đây cái gì cũng tốt, chỉ là hơi ít quán xá cửa hàng. Nếu mọi người không ngại thì có thể ăn chung với chúng tôi, hai mươi đồng một người. Chúng tôi nấu gì mọi người ăn đó. Nếu có nhu cầu thì nhắn tin báo tôi trước để nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu. Đây là số điện thoại và số WeChat của tôi. Mọi người thêm vào, cần hỗ trợ gì cứ gọi hay nhắn tin cho tôi đều được.”
Trăm triệu lần Đường Tư Kỳ không ngờ ông chủ lại nhiệt tình và hào phóng đến vậy, chủ động thăng cấp cho nhà cô lên loại phòng tốt nhất. Nên nhớ giá phòng ở đây không rẻ tí nào. Vậy nên cô mới đặt hai phòng thường ở tầng dưới. Nói là thường thường vậy thôi chứ một ngày cũng hơn hai trăm, là chi phí cư trú đắt nhất trong chuyến hành trình suốt từ đầu đến giờ.
Dưới sự trợ giúp của ông chủ, cả nhà lục tục khiêng Vali lên căn phòng được nâng cấp trên tầng ba.
Đây là phòng dành cho gia đình với diện tích rất rộng, đầy đủ tiện nghi và bên trong có cả một phòng ngủ riêng nữa. Kiểu dạng này ở trên web ít nhất cũng phải hơn bốn trăm gần năm trăm đồng một đêm.
Nhưng điểm ăn tiền nhất của căn phòng này nằm ở chiếc cửa sổ sát đất chan hoà ánh nắng và khoảng ban công rộng như cái sân phơi với tầm nhìn thoáng đãng, không góc chết, có thể bao quát toàn cảnh thảo nguyên.
Lưu Anh sướng rụng rời chân tay, cứ chạy hết chỗ nọ, chạy lại chỗ kia, nhìn ngắm sờ soạng mà vẫn không dám tin đây là sự thật.
Hôm nghe con gái bảo tới Shangri-La sẽ cho nghỉ tại thảo nguyên, thím cứ tưởng là đùa thôi, vì nghĩ bụng trên đồng không mông quạnh làm sao ở được.
Nhưng không, chẳng những ở được mà còn ở trong điều kiện rất tiện nghi và đàng hoàng.
Hơn nữa, phòng này có cái View phải nói là bạc triệu. Thật sự hai từ “tuyệt vời” không thể nào diễn tả hết cảm xúc của thím ngay lúc này!
Vậy nên mặc dù mới trải qua một quãng đường dài, ngồi xe mấy chặng ê cả lưng nhưng thím dường như chẳng chút mệt mỏi, vừa bỏ đồ xuống là thay ngay bộ váy đẹp nhất, cầm máy lên đi hết các góc phòng chụp choẹt rồi tràn cả ra ban công tạo dáng.
Đường Duệ Thanh mệt muốn chết, giờ mà ngả lưng xuống giường chắc vào giấc ngay được, thế nhưng lúc ở bến xe chú có hơi mất phong độ thành ra giờ phải cố gắng chiều theo bà xã, coi như vớt vát lại chút đỉnh.