Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 244: Thành tựu viên mãn
Điện thoại cuộc này chưa dứt cuộc sau đã tới tấp nối đuôi và tất cả cùng nhắc đến một bài giới thiệu trên mạng, nói cái gì mà cảm kích ông chủ cho nâng cấp phòng lại nhiệt tình giúp đỡ nên viết bài review. Cộng đồng mạng cũng nhờ đó mới biết tới sự tồn tại của ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên và lũ lượt gọi tới đặt phòng giữ chỗ.
Ban đầu còn ù ù cạc cạc nhưng rồi ông chủ cũng chợt nhớ ra gia đình hai vợ chồng và một cô con gái hôm nọ mới trọ tại nhà mình. Để xem họ viết gì mà tự nhiên khách ở đâu kéo tới quá trời vậy.
Thể theo hướng dẫn, ông chủ lên mạng tìm đọc thì mới vỡ lẽ con gái nhà họ là một nữ hoạ sĩ, hèn chi…
May quá hôm bữa có trao đổi số WeChat với người cha, thế là ông chủ lập tức soạn một đoạn tin nhắn
“Xin chào anh Đường, quý hoá quá, con gái anh thật là tốt bụng. Sau khi trở về còn viết bài giới thiệu cho nhà trọ chúng tôi, mọi người có lòng rồi. Tôi đã xem các bức tranh cháu nó vẽ, không ngờ con bé vẽ đẹp tới vậy. Một lần nữa cảm ơn cả gia đình đã ủng hộ chúng tôi. Nhờ được con gái tuyên truyền mà hôm nay có rất nhiều khách gọi tới đặt phòng.”
Đọc tin nhắn mà Đường Duệ Thanh cứ phải gọi là sướng tít mắt.
Vốn dĩ lúc ăn cơm chú chỉ tuỳ ý nhắc một câu, không nghĩ con gái thực sự lưu tâm, vừa chỉnh sửa bài viết, vừa vẽ thêm một bức tái hiện quang cảnh từ cửa sổ phòng trọ nhìn xuống. Mục đích là để quảng bá nhưng vô tình lại giúp chú lưu lại kỷ niệm tươi đẹp mà chú vẫn lưu luyến suốt từ hôm rời Shangri-La tới giờ.
Và chính bản thân chú cũng không thể ngờ sức ảnh hưởng của con gái mình lại lớn tới vậy. Chỉ một bức tranh, vài lời giới thiệu mà có thể hút được nhiều khách, thậm chí ông chủ nhà trọ phải đích thân nhắn tin cảm ơn.
Phía bên này, Đường Duệ Thanh trong lòng sướng tít mù nhưng tin nhắn trả lời vẫn phải tỏ ra nhã nhặn khiêm tốn: “Không có gì, là chuyện nên làm thôi, ông chủ không cần khách sao. Lúc chúng tôi ở Shangri-La đã được anh chiếu cố rất nhiều. Nên về tôi cũng nói với cháu nó ông chủ đây là người tốt, làm ăn kinh doanh bằng cái tâm…”
Đọc những dòng này ông chủ nhà trọ cảm kích vô cùng, quay sang khen Tư Kỳ hết lời. Hai bên cứ khen qua khen lại một hồi, cũng may dừng kịp lúc chứ không thôi hai lỗ mũi của chú Đường nhà ta nổ mất.
Bỏ điện thoại xuống, Đường Duệ Thanh không đợi nổi nữa, nóng lòng đi tìm vợ để khoe.
Lưu Anh nghe mà như lọt vào sương mù vì thím nào giờ có chơi Weibo đâu mà biết.
Đường Duệ Thanh lập tức phổ cập kiến thức ngay
“Cái này dễ lắm, em cứ hiểu đơn giản Weibo cũng giống như Douyin vậy đó, càng nhiều người theo dõi thì càng nổi tiếng, con gái mình cũng sẽ có càng nhiều đơn hơn.”
“Ồ, đã hiểu, nhưng mà việc này thì có liên quan gì đến ông chủ nhà trọ Shangri-La?”
“Thì con gái mình vẽ tranh minh hoạ cũng tương đương quảng cáo miễn phí cho họ rồi.”
Lưu Anh mắt tròn mắt dẹt: “Gì? Tư Kỳ nhà chúng ta còn có thể quảng cáo cho người ta nữa cơ à? Nó có nhiều fans lắm hả?”
“Chứ sao! Hồi đầu anh để ý thì cũng thấy ít ít thôi, thế mà hiện giờ đã tám ngàn rồi đấy, chỉ riêng một buổi tối hôm nay mà tăng lên tận tám ngàn tư. Phần bình luận ở bên dưới cũng đông vui lắm, em vào đọc mà xem, rất nhiều người tỏ ra hứng thú với nhà trọ của ông chủ. À đây đây, ông chủ đích thân gửi tin nhắn cho anh, còn cảm ơn anh rối rít nữa này.”
Lưu Anh tỉ mỉ xem bài đăng của con gái, rồi lại đọc lời nhắn của ông chủ nhà trọ, biểu cảm càng lúc càng hưng phấn
“Chà, tranh đẹp như này mà không mang đi khoe thì tiếc nhỉ. Anh bảo mình nên đăng lên vòng tròn bạn bè hay gửi cho họ hàng dòng họ ba bề bốn bên, biết đâu lại kiếm được thêm khách hàng cho con gái, anh thấy sao?”
Đường Duệ Thanh ngẫm nghĩ: “Hmmm…anh thấy vẫn là không nên. Tài khoản Weibo không phải Tư Kỳ nói cho anh biết mà là trong một lần vô tình anh phát hiện được. Thế nên tốt nhất mình nên giữ kín chuyện này tránh cho con bé mất tự nhiên. Vì nếu nó muốn thì đã nói với vợ chồng mình lâu rồi. Tụi trẻ mà, chúng thích sự riêng tư. Bao giờ nó chủ động nhờ chúng ta tuyên truyền quảng cáo giúp thì khi đó hãng hay.”
Vì vui quá mà suýt chút Lưu Anh quên mất con gái nhà mình tính tình hướng nội. Nhưng cũng chính vì thế mà cơ hội khoe tranh của thím nghe chừng mông lung xa vời lắm.
Lưu Anh chép miệng đầy tiếc nuối, bất quá vẫn còn may có ông chồng cản kịp, chứ không thím lại hấp tấp mà phạm sai nữa rồi.
Những mâu thuẫn trước đây của hai mẹ con cũng toàn bắt nguồn từ việc thím tự cho mình là đúng, tự ý quyết định mấy việc thừa thãi, vô ích còn gì.
Giờ khó khăn lắm gia đình mới hoà hợp, thím không hề muốn quay lại cái cảnh căng thẳng mệt mỏi trước kia. Vả lại thím cũng hiểu tính nết con bé rồi nên giờ không ép buộc nữa, nó muốn làm gì thì làm, miễn sao vui vẻ là được.
“Anh nói sao thì cứ làm vậy đi…”
“Thế sao em còn lưu về làm gì?”
“Em lưu về tự ngắm không được chắc? Em không cho ai xem là được chứ gì.”
“Ờ, nhưng cẩn thận đừng để con bé phát hiện.”
“Anh còn nói em, anh dám thề là mình không lưu về không?”
Đường Duệ Thanh nín thinh, len lén giấu điện thoại ra sau lưng.
Lưu Anh bật cười ha hả: “Anh đưa điện thoại đây cho em kiểm tra.”
Đường Duệ Thanh tất nhiên làm gì dám. Lưu Anh càng được thể nói cứng: “Em cược một trăm đồng chắc chắn anh có lưu về. Anh dám chơi với em không?”
Đường Duệ Thanh chỉ biết cười quê, Lưu Anh phất tay tỏ vẻ em biết tỏng anh rồi
“Ôi xời, dễ gì dám, em đi guốc trong bụng anh mà!”
…….
Cứ thế, Đường Tư Kỳ ở nhà vòi cơm mẹ tận hơn mười ngày. Bởi vì nhiệm vụ đã hoàn thành, bài Review cũng đã đăng nên mấy nay cô nhàn lắm, túc tắc nhận mấy đơn lẻ rồi thi thoảng bám đuôi ba đi bộ thể dục buổi chiều.
Hôm nay, đang ngồi vểnh râu xem TV thì hệ thống phát thông báo mới
[ Mời người chơi nhanh chóng di chuyển đến trạm thứ tư trong hành trình khám phá Lục Đại Cố Đô: trạm Lạc Dương. ]
Đường Tư Kỳ nhìn thoáng qua cuốn lịch để bàn. Giờ đã là cuối tháng chín, nếu nấn ná thêm đụng trúng lễ Quốc Khánh mùng 1 tháng 10 là khỏi đi. Khi ấy người ta đi chơi đông, giá vé không những đắt mà còn khó mua nữa.
Vả lại chuyến này cũng xem như thành tựu viên mãn, vừa dẫn được ba mẹ đi chơi vừa gia tăng tình cảm gia đình. Rồi thì cũng ăn dầm nằm dề ở nhà lâu rồi. Giờ đến lúc phải lên đường mở tiếp bản đồ mới thôi.