Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 247: Khao khát tương lai
Thừa dịp ba mẹ dẫn Tuấn Bảo đi vệ sinh, Từ Thiên Ngưng cuối cùng cũng có chút không gian riêng để tâm sự cùng người em thân thiết:
“Tư Kỳ, em biết không đợt này lên đây thái độ ba mẹ chị khác hẳn, mềm mỏng dễ chịu hơn rất nhiều. Chị đoán là có công lao của em trong đó.”
Đường Tư Kỳ ngạc nhiên: “Công lao của em? Em đâu có làm được gì đâu?”
Nhìn theo bóng dáng hai già một trẻ đang vui đùa ở phía xa xa, ánh mắt Từ Thiên Ngưng cong cong nét cười:
“Chị biết ba chị đã sớm mềm lòng từ lâu rồi nhưng phải cái tật cố chấp, nhất quyết không chịu thừa nhận. Mà chị thì… cũng được di truyền đúng cái gen đấy, mắc cười thật chứ. Mẹ chị suốt ngày mắng cha nào con nấy, mẹ cho cái vẻ ngoài hiền dịu nhu mì nhưng xương cốt thì hệt ba, bướng bỉnh, gàn dở. Bao năm nay đúng là chỉ tội mẹ chị bị mắc kẹt ở giữa, hết khuyên bên nọ dỗ bên kia nhưng khổ nỗi tính khí ngang như nhau mà, đâu ai chịu nhượng bộ đâu. Thành thử gia đình cứ mãi trong thế giằng co căng thẳng. Tận tới khi em về thăm nhà hai lần, mối quan hệ giữa em và chú thím dần hoà hoãn. Phỏng chừng chú Đường cũng không ít lần ở trước mặt ba chị khen em ngoan ngoãn hiểu chuyện. Đỉnh điểm là lần này em còn dẫn chú thím đi chơi nữa, thế nên mới khiến ông ba nhà chị phải ganh tỵ mà xuống nước.”
Nghe được khen mà Đường Tư Kỳ ngượng hết cả người. Cái này đúng thật phong cách Đường đại ca nhà cô rồi, khoe con số hai thì không ai số một. Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của ba mình lúc ấy thế nào, hẳn là rất dương dương tự đắc…rất gợi đòn… Với cái nội công thâm hậu ấy mà không chọc cho chú Từ ganh tỵ mới là lạ!
“Haha, tức là ba chị vì ganh tỵ nên bắt buộc phải thừa nhận nhớ chị và Tuấn Bảo, sau đó mới cùng dì La lên Thượng Hải thăm hai người?”
Từ Thiên Ngưng tủm tỉm cười: “Đúng là như vậy. Tất nhiên thần trợ công còn có Tuấn Bảo nữa. Chắc có lẽ trẻ con sinh trưởng trong gia đình đơn thân thường trưởng thành sớm. Nó rất biết ý biết tứ, lại giỏi nhìn mặt đoán ý người khác. Vừa gặp là te te chạy lại, quấn quýt quanh ông ngoại, bày ra cái vẻ nũng nịu đáng yêu. Lúc ấy chị bất ngờ đến ngây người luôn, còn ba chị thì khỏi nói, lập tức giơ cờ trắng đầu hàng vô điều kiện.”
Chợt nhớ tới cuộc nói chuyện lần trước giữa mình và Tuấn Bảo, Đường Tư Kỳ cảm thấy cần phải cho mẹ thằng bé biết được tâm tư tình cảm của nó
“Em nghĩ trưởng thành sớm là một phần thôi, phần nhiều là nó sợ bị ông bà ngoại đưa đi. Trong lòng nó vẫn luôn cảm thấy bất an, sợ phải xa chị.”
Từ Thiên Ngưng sửng sốt há hộc miệng: “Hoá ra nó đã nghe chị và ba mẹ cãi nhau. Haizz, cái thằng bé ngốc này, nó sợ bị đưa đi đâu? Cho chồng trước của chị sao? Không thể nào. Lúc thoả thuận ly hôn, chị không cần bất cứ thứ gì ngoài quyền nuôi dưỡng Tuấn Bảo. Chị đã làm mọi cách để giữ con bên mình thì sao có thể đưa nó cho ai được. Không gì có thể chia cắt hai mẹ con chị.”
Đường Tư Kỳ vỗ vai chị bạn an ủi: “Thôi, hiện giờ cũng xem như khổ tận cam lai. Sau này chị tìm cơ hội giải thích rõ ràng cho thằng bé hiểu để nó khỏi phải suy nghĩ linh tinh.”
Từ Thiên Ngưng gật đầu: “Chị biết rồi.”
Cũng may trẻ con dễ buồn dễ vui, có bao nhiêu là hiện hết lên mặt. Nhìn cái nụ cười phớ lớ trời mây của cu cậu lúc này là Đường Tư Kỳ biết phiền não trong lòng nó đã tiêu tan hết rồi. Giờ có mẹ, có ông bà ngoại ở bên chăm lo yêu thương, cu cậu hạnh phúc còn không kịp ấy chứ.
Đường Tư Kỳ còn chưa kịp nói lời chúc mừng thì Từ Thiên Ngưng đã tiếp tục báo thêm một tin vui mới: “À đúng rồi, chị đã chính thức đăng ký khoá học thiết kế và chế tác đồ trang sức.”
“Oaa, tuyệt nha!” Đường Tư Kỳ kinh hỉ reo lên
“Ừ, có ông bà ngoại đỡ đần nên gần như toàn bộ việc nhà và chăm sóc Tuấn Bảo đều do ông bà bao thầu hết. Đi làm về là chẳng còn việc gì cho chị nữa. Thấy thời gian dư giả cộng thêm áp lực cũng đã giảm bớt nên chị bèn nghĩ đến chuyện đi học thêm cái gì đó. Thật ra nói đến cùng thì quyết định này bị ảnh hưởng từ em và Tuấn Bảo đấy. Em không biết đó thôi, từ ngày được đi học bộ môn đúng sở trường thằng bé tiến bộ rất mau, cả ngày vui vẻ hoạt bát. Và đặc biệt là em. Thấy em năng động, phóng khoáng, sự nghiệp thăng tiến, chị rất mừng và cũng rất ngưỡng mộ em. Thế nên chị muốn thử sức một lần. Nếu may mắn học hành thành tài thì tương lai có thể bán những sản phẩm do chính mình thiết kế và chế tác. Thậm chí có thể nhận thiết kế riêng theo đơn đặt hàng. Rồi biết đâu chừng một ngày nào đó chị cũng có thể giống em, dẫn ba mẹ và con trai đi du lịch. Được vậy thì tốt biết mấy!”
Lúc nói ra những lời này, ánh mắt Từ Thiên Ngưng cực kỳ kiên định, thể hiện rõ niềm khao khát tương lai cháy bỏng.
Đường Tư Kỳ cũng mừng lây cho chị: “Em tin chị nhất định thành công.”
Từ Thiên Ngưng lắc đầu bật cười: “Nói thành công bây giờ còn quá sớm. Nhưng chị đã bàn với ba mẹ rồi, xin phép được giữ ông bà ở lại Thượng Hải thêm ba tháng nữa. Sau khi chị hoàn thành khoá học sẽ lập tức trả ông bà về lại với thế giới riêng ở Ôn Châu, tuyệt đối không dám làm phiền lâu. À đúng rồi, tiền phòng đợt trước em đóng mà không ở, chị chuyển lại cho em nhé.”
Đường Tư Kỳ gàn đi ngay: “Thôi chị cứ giữ đi, khỏi chuyển đi chuyển lại mất công. Nếu chị băn khoăn thì cố gắng học cho tốt vào. Sau này làm tặng em một cái lắc tay thật đẹp, phải đảm bảo độc nhất vô nhị ai nhìn cũng lác mắt nha.”
Từ Thiên Ngưng biết cô em có lòng tốt sợ mình kinh tế khó khăn nên cũng không dông dài mấy lời sáo rỗng thừa thãi nữa: “Vậy được, tiền chị cứ cầm đây, khi nào em về ở khỏi cần đóng thêm. Đợi chị học xong sẽ tự tay làm cho em một chiếc lắc tay thật đẹp.”
“Đảm bảo ai nhìn vào cũng phải lác mắt…”
“Vâng, đảm bảo lác xệch luôn, hahaha…”
Hai chị em nhìn nhau cười nhẹ nhõm, mừng cho mình và cũng là mừng cho bạn.
Cuộc đời bước sang trang mới, nhất định sẽ khởi sắc hơn, tươi đẹp hơn!