Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 249: Cảnh báo nguy hiểm
[ Chúc mừng người chơi đổi thành công một ngày dùng thử “Chức năng chống quay lén”.]
[ Đang rà soát phạm vi không gian quanh bạn. ]
Đèn Xanh - [ Tinh Tinh ]
[ Kết thúc rà soát: Không gian quanh bạn an toàn. ]
Từ phòng vệ sinh ra tới giường ngủ, cửa sổ, toàn bộ đều báo đèn xanh, tức không hề có camera ẩn hay thiết bị thu hình bí mật nào hết.
Đường Tư Kỳ lẩm bẩm: “Làm sao mà biết nó có thực sự hoạt động hay không?”
[ Phiên bản dùng thử chỉ có chức năng kiểm tra rà soát. Phiên bản đầy đủ không những có thể phát hiện mà còn tự động vô hiệu quá các thiết bị quay chụp bất hợp pháp trong phạm vi xung quanh bạn. ]
Wow, trâu bò vậy sao?!
Tuy nhiên đọc quảng cáo thì biết vậy chứ hiện tại cũng làm gì có cách chứng minh thật giả thế nào.
Thôi cứ tạm để nó sang một bên, giờ đi chơi cái đã.
Đường Tư Kỳ tham khảo hành trình của một vài travel blogger nổi tiếng, rồi xách túi lên đường, bắt đầu khám phá mảnh đất Lạc Dương xinh đẹp.
Đầu tiên, cô rất muốn tới Lệ Cảnh Môn, con phố đi bộ ẩm thực nổi danh với câu “trên là trời, dưới là đồ ăn”. Thấy bảo buổi tối ở đây lung linh và náo nhiệt lắm.
Vẫn như mọi lần, Đường Tư Kỳ lựa chọn xe buýt làm phương tiện di chuyển, vì nó rẻ, thuận tiện lại có thể kết hợp ngắm cảnh phố phường.
Ngồi trên xe, Đường Tư Kỳ nhiệt tình nhường ghế cho một người phụ nữ trung niên đi lại bất tiện. Vì thấy cô gái trẻ tốt bụng nên bà dì địa phương cũng cởi mở hàn huyên đôi câu
“Cô gái trẻ nhìn có vẻ không giống người Lạc Dương nhỉ? Cháu tới đây du lịch hả?”
“Vâng, cháu là khách du lịch ạ. Ở Lạc Dương thì đi đâu chơi dì nhỉ?”
Do đã có kinh nghiệm trước đó nên Đường Tư Kỳ rất sẵn lòng giao lưu cùng dân bản địa. Thực tế cho thấy có rất nhiều chỗ đẹp, đồ ngon nhưng chỉ dân ở đây mới biết chứ Baidu cũng phải chào thua.
“Ngay phía trước đây chính là Lệ Cảnh Môn, thiên đường ăn uống. Ban ngày thì cũng vui nhưng không bằng buổi tối, buổi tối lên đèn đẹp lắm. Ngoài ra cháu có thể tới chùa Bạch Mã này, Hang đá Long Môn này. À đúng rồi, tuyệt đối không được bỏ qua viện bảo tàng. Bảo tàng ở Lạc Dương là đặc sắc nhất cả nước đấy.”
“Dì ơi, thế Lạc Dương có truyền thuyết nào nổi tiếng không dì?”
“Truyền thuyết hả?…Dì có hay nghe người ta nói Lạc Dương địa tà…”
“Dạ?”
Là sao?
Bỗng nhiên bà dì kéo Đường Tư Kỳ đứng sát lại, vẻ mặt thần thần bí bí, còn che miệng hạ thấp giọng thì thầm
“Lạc Dương á hả…xưa nay đều là tuyến đường giao thông trọng yếu vậy nên luôn xảy ra chiến sự giao tranh. Đặc biệt là thời cổ đại, phải nói là gió tanh mưa máu, người chết vô số kể, chết nhiều thì mộ nhiều, mà mộ nhiều thì…”
Đường Tư Kỳ bất giác rùng mình, gai ốc nổi dầy hai cánh tay
“Là thật hay giả vậy ạ?”
“Đương nhiên là thật chứ! Ai sinh ra lớn lên ở Lạc Dương chả biết chuyện này. Từ xưa xửa xừa xưa đã lưu truyền câu “sinh ở Tô - Hàng, chết táng Bắc Mang” là gì. Nghe bảo núi Bắc Mang có long mạch tốt lắm thế nên rất nhiều người thích an táng ở đó. Trên núi Bắc Mang mồ mả la liệt. Có rất nhiều ngôi cổ mộ lạnh lẽo âm u không biết đã nằm đó từ bao giờ rồi…Chính vì vậy mới bảo Lạc Dương địa tà….thôi thôi chỉ nói tới đây thôi, chuyện tâm linh dì không dám nói bừa…”
Trần đời sợ nhất cái kiểu nói nửa chừng rồi thôi, úp úp mở mở thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của người khác rồi dừng, mặc kệ người ta xốn xang chưng hửng…
Tuy nhiên có vẻ bà dì sợ thật, sợ phạm huý hay sợ động chạm cõi âm gì thì không biết nhưng giờ có cho vàng cũng không cậy miệng được.
Ông chú ngồi ghế trên cũng quay xuống nghiêm túc khẳng định thêm: “Đúng đấy, Lạc Dương chúng tôi có câu ‘khiếu cảm thuyết bất cảm quyết’, tức là chớ có nói xấu sau lưng người khác, đặc biệt là với những người khuất mặt khuất mày, không biết chừng sẽ gặp phải chuyện lạ lùng gì đâu. Mấy cô mấy cậu thanh niên là hay coi nhẹ điểm này lắm. Tâm linh thà tin là có chớ tin không. Chuyện xưa luôn cho chúng ta những bài học làm người sâu sắc.”
Đường Tư Kỳ chăm chú lắng nghe như nuốt từng lời. Cô không ngờ Lạc Dương lại có nhiều sự tích thú vị đến vậy. Giờ mới biết hệ thống ra đề là có dụng ý riêng.
Và càng bất ngờ hơn cả là vừa ra đường đã có thu hoạch rồi, Đường Tư Kỳ lăm lăm tay máy, chuẩn bị Check-in thì dòng cảnh báo đỏ lè chói mắt bỗng nhảy ra, choáng toàn bộ màn hình điện thoại
[ Cảnh báo nguy hiểm: Không gian quanh bạn đang có thiết bị chụp lén. Hãy chú ý an toàn. ]
Đường Tư Kỳ kinh hãi ngồi ngay đơ
Cái gì cơ???
Trên xe buýt mà cũng có kẻ chụp trộm sao?
Nháy mắt, cả người cô lạnh buốt, lông tóc dựng đứng, da đầu tê rần. Bởi vì quá căng thẳng mà tay cô ướt nhẹp mồ hôi.
“Không được hoảng loạn, không được hoảng loạn…” Đường Tư Kỳ liên tục nhắc nhở trấn an bản thân.
Cô nhắm mắt hít thật sâu ba hơi lấy bình tĩnh, rồi bắt đầu lặng lẽ đưa mắt quan sát khắp khoang xe.
Trên xe không có quá nhiều khách nên rất mau Đường Tư Kỳ đã phát hiện ra vị trí gần cửa xuống có một nữ sinh mặc váy ngắn và tên đàn ông đứng bên cạnh đang lén lút luồn di động xuống dưới váy cô ấy.
Mẹ kiếp, có kẻ chụp lén thật! Đường Tư Kỳ tức đến độ gân xanh giật tăng tăng, mặt mày đỏ phừng phừng.
Bà dì ngồi sát bên lập tức phát hiện ra điểm bất thường: “Cô gái trẻ, cháu có chỗ nào không khoẻ hả? Hay là ngồi xuống đây đi.”
Bởi vì vừa rồi chính Đường Tư Kỳ nhường chỗ cho dì ấy thế nên giờ thấy Tư Kỳ không khoẻ, dì ấy cũng rất lịch sự muốn nhường chỗ lại.
Ông chú phía trước hào phóng đứng dậy nói: “Đây, ngồi vào chỗ của chú này, chú chuẩn bị tới trạm rồi.”
Đường Tư Kỳ khẽ đưa mắt ra hiệu ý bảo hai người họ hãy nhìn về phía khu vực cửa xuống. Còn cô thì đã nhanh tay mở camera, định bụng vừa ghi lại bằng chứng vừa vạch mặt tên đàn ông khốn nạn đó để hắn không có đường chối cãi.
Nhưng không ngờ, Đường Tư Kỳ còn chưa kịp nhúc nhích thì ông chú ngồi hàng ghế trước đã lao vọt lên, đấm cho tên bỉ ổi kia một cú xây xẩm mặt mày
“Thằng khốn nạn, dám quay lén con gái nhà người ta hả. Đồ bỉ ổi thối tha!”