Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 279: Hoàn thành trạm thứ năm
Kỳ Kỳ: [ Là chuyên chú. Hai tháng này tao chỉ chuyên tâm làm đúng một việc duy nhất. Khác hẳn với trước kia, chẳng mấy khi tập trung được vào việc gì. Tao phát hiện ra khi tập trung tinh thần làm một việc gì đó, mình sẽ phóng thích một luồng năng lượng cực lớn và sẽ thấy được sự tiến bộ bất ngờ. Nếu khi nào mày gặp chuyện khó nhằn, mày cứ thử dốc hết công lực xem, đảm bảo sẽ xuất hiện kỳ tích.]
Đậu Mễ đọc tin nhắn của bạn hiền mà tự nhột trong lòng. Không lẽ Tư Kỳ đặt camera ở phòng mình hay sao mà phán chuẩn quá vậy.
Đích thực cô bị phân tâm quá nhiều. Đáng lý vẽ tranh là chính nhưng ngày thường cô hay sa đà vào việc giao lưu mở rộng mối quan hệ, lê la trên khắp các diễn đàn hội hoạ, liên hệ với khách nhận đơn rồi làm trung gian môi giới kết nối giữa khách hàng và hoạ sĩ. Tuy công việc này cũng giúp cô kiếm thêm được một khoản nhưng không thể phủ nhận nó đã chiếm dụng phần lớn thời gian trong ngày.
Trước kia cô vẫn đinh ninh mình chăm chỉ hơn Tư Kỳ, chịu khó làm việc hơn, dành nhiều thời gian vẽ tranh hơn nhưng đến hôm nay mới phát hiện, mặc dù Tư Kỳ tính cách hướng nội, không giỏi giao thiệp, rất ít mối quan hệ thậm chí là không có bạn trong giới ngoài cô. Nhưng Tư Kỳ biết biến nhược điểm thành ưu điểm, kết hợp hội hoạ và lữ hành, một mình chu du khắp nơi, tránh xa phiền nhiễu xô bồ, toàn tâm toàn ý tập trung vào sáng tác.
Về điểm này, Đậu Mễ tự nhận thấy bản thân chưa làm được, xem ra đã đến lúc phải chấn chỉnh lại rồi.
Đậu Mễ: [ Ừ tao biết rồi nhưng mày nhớ suy xét lời mời của Du Cốc đấy. Phải tận dụng thời cơ, biết chưa?! Thôi tao offline, trong vòng 3 ngày đừng liên lạc nói chuyện với tao, tao tuyên bố ghét mày 3 ngày, bắt đầu từ thời điểm này, byeeee ]
Kỳ Kỳ: [ OK, bye con hấp ~~ ]
Đường Tư Kỳ phì cười, tuy con bạn hơi hấp tí nhưng rất có tâm và tốt tính. Nó đã khen Du Cốc như vậy chứng tỏ không phải dạng tầm thường, Đường Tư Kỳ bèn lên mạng tra cứu một chút.
Quả thực, Du Cốc khá có tiếng trong mảng phát triển game, nhân viên cả cũ lẫn mới đều thể hiện sự hài lòng và yêu mến công ty. Theo như lời bọn họ chia sẻ thì mặc dù lương cơ bản hơi thấp một chút nhưng còn có nhiều phúc lợi đi kèm. Ban đầu vào ký lương mười hai ngàn nhân dân tệ nhưng hầu như tháng nào cũng được lãnh hơn, thậm chí có tháng được hẳn hai chục cũng không phải là hiếm. Đối với các nhân viên trung thành gắn bó từ ba năm trở lên còn có nhiều đãi ngộ hấp dẫn hơn nữa.
Đường Tư Kỳ nghiêm túc suy xét. Hiện giờ thu nhập mỗi tháng của cô cũng hơn chục ngàn. Con số gần như tương đương nhưng lại thiếu đi sự ổn định.
Ví dụ như hai tháng gần đây, cô dừng nhận đơn nên hoàn toàn không thu vào được một đồng nào.
Nghề tự do chính là như vậy, có đôi khi đơn ào về tới tấp làm mỏi tay không hết việc nhưng cũng có nhiều lúc rảnh rỗi đuổi ruồi, bói cũng không ra một khách.
Bất quá nếu cô tăng giá tranh theo lời kiến nghị của Đậu Mễ thì thu nhập trong tương lai sẽ cao hơn. Như vậy tính ra cũng không chênh lệch với vào làm trong Du Cốc là bao.
Ngay từ đầu, Đường Tư Kỳ đã không tính đến chuyện đi làm, vì cô ghét sự gò bó và đấu đá trong cơ quan đoàn thể, cứ một mình một đường cho tự do tự tại. Nhưng nay gặp được một công ty tốt, hơn nữa vị trí hoạ sĩ thiết kế game từng là mơ ước một thời thành ra Đường Tư Kỳ đang khá rối rắm giữa hai sự lựa chọn.
Cũng may mọi chuyện không đến nỗi cấp thiết nên cô tạm gác nó sang một bên, từ từ đợi bình tĩnh mới đưa ra được quyết định sáng suốt.
Còn giờ thì tranh đã vẽ xong, bài cũng đã đăng, phải làm nhiệm vụ Check-in quen thuộc cái đã
[ Chúc mừng người chơi đã hoàn thành trạm thứ năm: trạm Khai Phong trong nhiệm vụ chủ đề “Lục Đại Cố Đô. ]
[ Hệ thống khen thưởng 30.000 đồng vàng và 10 viên kim cương. ]
[ Chúc mừng người chơi, bài Review về công viên Thanh Minh Thượng Hà thu về tổng cộng 6000 lượt tương tác, 35.234 lượt chia sẻ cùng 53.258 bình luận, đạt 8 điểm.
Khen thưởng: + 50.000 đồng vàng
Bảo khố: 166.600 đồng vàng. ]
Oa, thật không ngờ, chỉ hoàn thành một bộ tranh lại có thể nhận về tận tám mươi ngàn đồng vàng.
Chưa bao giờ bảo khổ của cô hoành tráng tới vậy, những một trăm sáu mươi sáu ngàn, quả là một con số lịch sử.
Dãy số lạnh băng nhưng ẩn chứa mị lực quyến rũ lòng người. Đường Tư Kỳ khao khát cái Chức năng chống quay lén đã lâu nhưng giờ tự dựng lại luyến tiếc. Thôi thì cứ để đó ngắm cho đã con mắt đi rồi đợi sang trạm kế tiếp đổi sau vậy.
Aizz, suýt nữa thì bị tiền làm cho loá mắt quên mất việc quan trọng.
Hoàn thành trạm Khai Phong rồi, được mở bản đồ da dê rồi chứ?!
Đường Tư Kỳ mau chóng nhấn vào cuốn bản đồ nằm trên góc phải màn hình.
Nó lập tức trải ra đồng thời gửi tới manh mối mới
[ Manh mối trạm thứ tư: Có mối tương quan với lữ hành. ]
Đường Tư Kỳ….
Lại đánh đố nhau rồi.
Hết màu xanh, hơi tròn, có chân, giờ thì liên quan tới lữ hành. Rốt cuộc là cái gì?
Quả địa cầu hả? Nhưng quả địa cầu làm gì có chân.
Hay là mô hình địa cầu.
Đường Tư Kỳ vắt óc suy luận, cố liên kết các manh mối lại nhưng vẫn không đoán được nó là cái gì.
Aizzz, dù sao cũng còn trạm cuối cùng nữa thôi, đi nốt rồi mở ra luôn, khỏi mất công đau não suy đoán.
Nhưng mà phòng trọ còn bốn ngày nữa mới tròn tháng, nên Đường Tư Kỳ quyết định ở nốt cho đủ tiền rồi sau đó sẽ mua vé cao tốc đi Bắc Kinh.
Dư lại bốn ngày thời gian, Đường Tư Kỳ đi dạo khắp nơi, từ tốn cảm nhận hương sắc cố đô Khai Phong.
Sống ở Khai Phong hai tháng, tuy bận rộn công việc chưa đi chơi được đâu nhưng Đường Tư Kỳ có thể cảm nhận được không khí yên bình, thơ mộng và cái chất rất riêng của toà thành cổ.
Đầu tiên, khác với những thành phố khác, chi phí tiêu dùng ở Khai Phong khá rẻ nên sinh hoạt thường nhật rất thoải mái.
Cảnh sắc thiên nhiên, công trình kiến trúc nơi đây cũng khiến người ta phải ồ oà tán thưởng. Nào là Long Đình đại điện uy nghiêm trong công viên Long Đình; hay Thiết Tháp - toà tháp được mệnh danh là Thiên hạ đệ nhất tháp cao 13 tầng, 54 mét, được xây theo hình bát giác, toàn thân ốp gạch men ngọc lưu ly màu nâu tía sẫm trông như sắt, bởi thế mới được đặt tên là Thiết Tháp ( tháp sắt); hoặc ai muốn tìm hiểu kỹ hơn về vị quan “mặt sắt đen sì” thì mời đến Phủ Khai Phong có Bao Thanh Thiên, thiết diện vô tư rõ ngay trung-gian. Năm 2007, Khai phong phủ vinh hạnh nhận giải Lỗ Ban, giải thưởng cho công trình phục cổ đẹp nhất Trung Hoa.
Toàn là những nơi rất đáng đến một lần trong đời. Cũng may Đường Tư Kỳ còn bốn ngày cuối để tham quan chiêm ngưỡng hết, bù đắp cho sự luyến tiếc trong hai tháng qua.
Kế tiếp, cô ngồi tàu cao tốc xuôi về Bắc Kinh, thủ đô nước Công hoà Nhân dân Trung Hoa và cũng là trạm cuối cùng trong nhiệm vụ chủ đề Lục Đại Cố Đô.