Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 290: Sự kết hợp hoàn hảo
Thôi thì cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Tuy rằng lúc này trong đầu Đường Tư Kỳ đang nghĩ tới rất nhiều món ngon vật lạ đặc sản Bắc Kinh, cái bụng rỗng không cũng sẵn sàng chứa được cả bàn tiệc đầy ắp nhưng tay chân bủn rủn quá rồi, tụt huyết áp không đi nổi nữa rồi, đành kiếm tạm quán nào gần gần, ăn đại cái bánh nướng hay bát mì cho lên đường cũng được.
Cửa hàng Trương Thiên Ý chỉ nằm ngay Đông Hoa Môn. Đáng tiếc nó chẳng có bảng hiệu gì cả, báo hại hai chị em kiếm muốn tụt hơi. Cuối cùng dựa theo số nhà, đánh bạo chui vào, may quá người ta có bán thật.
Mặt tiền cửa hàng không lớn, là dạng nhà trệt bình thường, nằm khép mình khiêm nhường bên góc đường, nếu không để ý rất dễ đi qua.
Vào trong quán, ông chủ rất hồn hậu đón tiếp hai cô khách trẻ. Lúc này, Đường Tư Kỳ mới nhìn thấy tấm bảng hiệu bằng gỗ lim treo trên xà nhà: “Vĩnh Thịnh Trai”
Ba chữ được viết theo lối truyền thống từ phải sang trái.
Trương Thiên Ý ghé sát tai nhỏ giọng giới thiệu: “Nhìn cái quán bé bé vậy chứ lịch sử hơn trăm năm đấy chị.”
“Ở trên mạng cũng có tên tuổi lắm. Hiện tại chưa phải giờ cơm nên thấy vắng, chứ lát nữa không chừng phải xếp hàng cũng nên.”
Đường Tư Kỳ một bên nghe Thiên Ý nói chuyện, một bên nghiên cứu thực đơn.
Bánh mì kẹp thịt, thịt cừu luộc sốt mè dầu ớt, đầu cừu hầm tương, lòng bò khìa…
Toàn những món độc lạ, Đường Tư Kỳ quả thực không biết gọi cái gì, bèn quay sang hỏi cô em
“Ở trên mạng người ta có gợi ý nên ăn món gì không em?”
“Bánh mỳ kẹp thịt, hầu như ai tới đây cũng đều gọi món này. Đây là món đinh của quán, nghe đồn đã bán hơn trăm năm rồi. Bánh mỳ kẹp thịt cũng là một trong những món ăn vặt truyền thống nhất định phải thử khi tới Bắc Kinh.”
“Được, thế lấy chị ba cái…à không bốn cái đi.”
“Em nghĩ mỗi người nên gọi ba cái thôi, thêm một phần lòng bò khìa và cuối cùng uống chén canh lòng dê cho ấm bụng. Thế nào, được không chị?”
“Được!” Đường Tư Kỳ gật đầu cái rụp kèm theo tiếng bụng sôi ùng ục phụ hoạ.
Rất may ông chủ là người có thâm niên lâu năm, tay chân nhanh nhẹn cộng thêm bánh mỳ kẹp thịt là món tủ của quán nên luôn rất sẵn, chỉ mất vài phút hâm nóng là sẵn sàng phục vụ thực khách.
Ngay sau đó, phần lòng bò khìa và canh lòng dê nóng hổi cũng được bưng lên.
Vừa đói vừa lạnh, Đường Tư Kỳ uống trước một ngụm canh nóng.
Cùng là canh lòng dê nhưng mùi vị khác hẳn ở Hà Nam, Thiểm Tây. Hình như ở đây người ta bỏ thêm tương vừng thì phải, có một mùi hương ngầy ngậy đặc trưng.
Tuy nhiên đối với Đường Tư Kỳ nó khá là nhạt nhẽo, cô không có ấn tượng gì cho lắm ngoài tác dụng làm ấm bụng.
May thay được món lòng bò khìa kéo lại. Không biết người ta làm kiểu gì mà phần da bên ngoài giòn tan, chấm với sốt tương vừng rất hợp. Bỏ vào miệng nhai giòn giòn dai dai, cái hậu đậm đà, ăn một miếng lại muốn gắp thêm miếng thứ hai.
Có đồ ăn vào cơ thể ấm dần lên, Đường Tư Kỳ cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Ăn xong hai món phụ, Đường Tư Kỳ mới tiến tới món bánh mỳ kẹp thịt mà Trương Thiên Ý nhiệt liệt đề cử.
Nhưng còn chưa kịp đưa lên miệng thì đã nghe thấy Trương Thiên Ý kêu “Á” một tiếng.
Hoá ra cô em cắn vội cắn vàng làm nước thịt nóng rẫy nhỏ xuống chân.
Cô nàng vừa chùi vừa mếu máo: “Aizz chít tiệt, nóng quá, em quên béng mất trong nhân có nước, đổ hết cả ra người rồi, bực ghê!”
Thấy hai cô gái loay hoay đoán chừng là khách tới lần đầu, ông chủ vội vàng chạy lại hướng dẫn cách ăn: “Các cô hãy cắn từng miếng nhỏ một, vừa ăn vỏ vừa húp nước bên trong. Có thể thử rưới thêm chút dấm vào nhân cũng ngon lắm đấy. Hoặc nhiều người chọn cách gỡ phần nắp bánh ra, như vậy sẽ tránh được việc trong lúc ăn bị rơi nhân.”
Đường Tư Kỳ học theo ông chủ, tách phần nắp bánh, ăn thử miếng thịt trước, tiện thể húp chút nước trong nhân, chà ngon quá!
Hai mắt cô sáng rỡ, dường như chưa đủ, phải ăn thêm một miếng nữa để cảm nhận rõ vị hơn. Thịt bò mềm nhừ hoà quyện cùng nước sốt sóng sánh, thơm lừng mùi hành hương.
Tiếp đến là phần bánh mì, cảm nhận đầu tiên của Đường Tư Kỳ là vỏ bánh hơi dày song được nướng rất khéo, bên ngoài xém vàng bên trong giòn rụm. Kết hợp cùng nhân bò xào quả là tuyệt phối.
Đường Tư Kỳ ăn một mạch hết sạch cái bánh thứ nhất, rồi nối liền sang cái thứ hai.
Thấy hơi ngấy ngấy, cô thuận tay kéo tô canh lòng dê bên cạnh, múc một muỗng.
Rồi, giờ mới hiểu quán nấu nhạt là có dụng ý chứ không phải đầu bếp dở.
Đậm đà đi với thanh đạm, phức tạp đi với đơn giản, quả là một sự tính toán tài tình và khéo léo trong ẩm thực. Nhờ vậy Đường Tư Kỳ có thể tiếp tục chén thêm cái bánh thứ ba.
Sực nhớ tới lời ông chủ ban nãy, Đường Tư Kỳ rưới vài giọt dấm vào nhân.
Chỉ một chút ít đã tạo ra sự khác biệt rõ rệt, cái béo của đạm động vật được trung hoà bởi vị chua, không những giảm ngấy mà còn khiến hương vị món ăn thêm phong phú và có chiều sâu hơn. Rõ ràng, Đường Tư Kỳ thích cách ăn này hơn cả. Nếu không phải bụng đã no căng thì chắc cô phải gọi thêm hai cái bánh nữa … chỉ để rưới dấm!
Ban đầu bước vào tiệm, Đường Tư Kỳ chỉ nghĩ kiếm đại cái gì đó ăn cho đỡ đói. Nhưng đến khi đứng lên mới phát hiện, cái bụng phồng căng nặng trịnh, kiểu này bữa tối nay chắc khỏi cần ăn luôn.
“À đúng rồi, sáng mai chị định đi xem lễ kéo cờ, em đi chung không? Xem xong đi dạo quảng trường rồi vào tham quan viện bảo tàng quốc gia.”
Trương Thiên Ý đồng ý ngay tắp lự: “Đi, em đi!”
Ăn xong tính tiền, hai chị em lao như bay về thẳng hostel, tại mệt quá rồi, không còn sức tạt ngang ngó dọc đâu nữa. Về tới nơi, chỉ kịp hẹn thêm hai cô bạn chung phòng khác ngày mai cùng nhau đi xem kéo cờ là lăn đùng ra giường ngủ như chết, giờ trời có sập thì cũng mặc kệ!