Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 292: Suýt quên nhiệm vụ
Đường Duệ Thanh vừa mới rời giường, đang nói chuyện phiếm cùng bà xã thì nhận được tin nhắn của con gái cưng.
Chú cười khà khà chìa điện thoại cho vợ xem: “Em nhìn này, sáng nay nhóc con nhà mình đi dự lễ kéo cờ cơ đấy.”
“Trông ngố thật chứ” Lưu Anh bật cười nhìn đứa con gái nhe răng cười phớ lớ trong hình, nhưng rồi lại quay sang chép miệng cảm khái: “Haizz, tuổi trẻ thích thật, đi đó đi đây sướng biết bao. Còn mình sắp xuống lỗ rồi mà chưa đi được đâu mấy. Hồi mới cưới theo chồng lên Bắc Kinh tu nghiệp, mãi tới tận ba mươi năm sau mới được con gái dắt đi Vân Nam du lịch.”
Đường Duệ Thanh cau mày: “Đang yên đang lành tự nhiên em nói cái này làm gì?!”
Lưu Anh: “Ờ thì cũng không có gì, tại tự nhiên nhớ lại hồi mới cưới có người thề non hẹn biển muốn nắm tay em đi khắp thế gian, đưa em tới bất cứ nơi nào em thích.”
Đường Duệ Thanh: “…Không phải mới đi chơi về còn gì?”
Lưu Anh ngó vu vơ: “Kể mà hôm nào được chồng dẫn đi chơi nữa thì thích.”
Đường Duệ Thanh: “….”
Không khí trong phòng bỗng chốc đông cứng.
Khó khăn lắm anh Đường đại ca mới rặn được mấy chứ: “Rồi rồi, em thích thì anh dẫn em đi là được chứ gì.”
Lưu Anh thoáng bĩu môi: “Thế đống hoa của anh thì tính sao?”
“Ôi xời chuyện nhỏ, hoa cỏ để ở nhà nhờ người chăm giúp, lão Từ, lão Vương thiếu gì…”
Gạ mãi mới nghe được lời này từ chính miệng ông xã, Lưu Anh vui lắm, len lén nở nụ cười đắc thắng.
Trong khi đó, cô con gái cưng Đường Tư Kỳ đã xem xong lễ, chụp xong hình, đang chuẩn bị cùng các bạn ra đường Tiền Môn kiếm đồ ăn sáng thì bất chợt một bạn chạy tới trước cửa Đại lễ đường Nhân dân (1), giơ tờ một trăm nhân dân tệ lên, chụp tách một tấm selfie.
Đường Tư Kỳ sửng sốt: “Bức ảnh in trên tờ một trăm tệ chính là Đại lễ đường Nhân dân phải không?”
“Đúng á!” Cô bạn đi cùng gật đầu xác nhận.
“Ồ, ra là vậy…”
Vì quá lâu rồi nên suýt chút Đường Tư Kỳ quên béng mất mình vẫn còn một nhiệm vụ khác, Check-in sáu địa danh in trên mặt sau tờ tiền của bộ nhân dân tệ thứ năm.
Đáng tiếc giờ trên người cô không có tiền mặt, thế là đành mặt dày mượn hai bạn một tờ để chụp ảnh.
Xong xuôi, đang hí hửng định Check-in kiếm vàng thì hệ thống bất ngờ gửi thông báo chặn ngang
[ Theo kết quả kiểm tra, người chơi chưa tham quan địa danh nên chưa thể tiến hành Check-in. ]
Sao rắc rối quá vậy, lại còn phải tham quan mới được Check-in nữa.
Đường Tư Kỳ đành quay sang nói khéo với hai cô bạn: “Tớ muốn vào Đại lễ đường Nhân dân tham quan một chút. Hai cậu cứ ra Tiền Môn trước đi, nếu thấy bánh mì hoặc bánh bao màn thầu gì đó thì mua đại giúp tớ một phần là được.”
Hai cô bạn thoải mái đồng ý ngay vì Đại lễ đường Nhân dân là toà nhà chính phủ, cũng chẳng có gì để tham quan. Và thế là nhóm ba tách làm đôi, Đường Tư Kỳ đi làm nhiệm vụ còn hai bạn kia đi kiếm đồ ăn sáng.
Ban đầu Đường Tư Kỳ cũng nghĩ đi nhanh thôi, tại đứng từ đây nhìn thì thấy khoảng cách cũng khá gần nhưng đi rồi mới biết mùi nhau, quảng trường Thiên An Môn rộng kinh khủng khiếp, mắt thì nhìn thấy mục tiêu rồi đấy nhưng chân lết mãi mới tới được nơi.
Đường Tư Kỳ vừa thở hổn hển vừa quét mã mua phiếu vào cửa, tự hào thuộc tốp khách tham quan đầu tiên trong ngày.
Mà cũng may sáng nay cô nghe lời chị bạn cùng phòng không đeo Balo, chỉ xách theo chiếc túi nhỏ đựng điện thoại, giấy tờ tuỳ thân, thẻ giao thông công cộng và chút tiền lẻ nên giờ đỡ mất công đoạn xếp hàng gửi đồ, chỉ việc đi qua cửa an ninh là vào thẳng bên trong luôn.
Cảm giác đầu tiên đem đến cho Đường Tư Kỳ là sự nghiêm túc đến nghẹt thở. Chỗ nào cũng sạch bong bóng loáng, sảnh rộng, trần cao. Tuy nhiên hơi chán!
Thì tại đây là nơi công quyền mà, sao có thể vui tươi được.
Đường Tư Kỳ loanh quanh đi một vòng cho đủ chỉ tiêu rồi nhanh nhanh chóng chóng trở ra kiếm đồng bọn.
Lúc ra đến quảng trường, Đường Tư Kỳ bắt gặp cô em Trương Thiên Ý đang dáo dác nhìn đông ngó tây, cái đầu xoay mòng mòng hệt cái rada, trông đến là mắc cười.
Đường Tư Kỳ í ới gọi con bé lại, cũng thành công gặp được hai bạn kia. Thế là cuối cùng cũng tập hợp đủ quân số, bốn chị em khoác tay nhau đi qua Bảo tàng quốc gia Trung Quốc, nằm ngay đối diện Đại lễ đường Nhân dân.
Nhắc tới Bảo tàng quốc gia Trung Quốc thì chắc hẳn không ai không biết vì nó nằm ngay giữa trung tâm thủ đô Bắc Kinh với tổng diện tích lên tới 70 nghìn mét vuông, đứng thứ ba trên thế giới về quy mô và độ hoành tráng. Tuy Đường Tư Kỳ chưa tới bao giờ nhưng đã được nghe về nó rất nhiều lần. Tại cứ đến bất cứ bảo tàng nào ở Tây An, Lạc Dương hay Khai Phong thì đều đọc được câu “Đại đa số bảo vật nguyên gốc hiện đang được bảo quản tại Bảo tàng quốc gia. Những hiện vật trưng bày tại bảo tàng địa phương chỉ là đồ phục dựng.”
Còn nhớ có lần Đường Tư Kỳ đã từng thắc mắc vấn đề này trong bài Review và nhận được rất nhiều phản hồi từ cư dân mạng, đa phần bọn họ đều hóm hỉnh nói: “haha, từ từ rồi quen thôi, bảo tàng quốc gia là tổng kho mà, hàng năm vẫn nhập hàng đều đều.”
Bên cạnh đó cũng có không ít bạn hết lời ca ngợi Bảo tàng quốc gia xịn thế nọ đẹp thế kia, còn bày tỏ nhất định phải đến một lần nếu không thì tiếc cả cuộc đời làm Đường Tư Kỳ tò mò vô cùng. Cô luôn nhủ thầm với lòng, khi nào có dịp tới Bắc Kinh, bằng mọi giá sẽ phải đến Bảo tàng quốc gia để một lần chiêm ngưỡng hết bảo vật quý hiếm của đất nước.
Tuy nhiên đến được là một chuyện, còn vào được hay không lại là chuyện khác. Rõ ràng nhìn thấy nhau kia rồi vậy mà cô và ước mơ vẫn bị ngăn cách bởi cả một biển người phía trước!
===
Chú thích:
(1)Đại lễ đường Nhân dân - 人民大会堂: là một toà nhà chính phủ nằm nên mé tây Quảng trường Thiên An Môn, Bắc Kinh, Trung Quốc.
Nó được sử dụng cho các hoạt động lập pháp và nghi lễ của chính phủ Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa và Đảng Cộng sản Trung quốc cầm quyền.