Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 301: Ý tưởng mới lạ
[ Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công Trường thành Tư Mã Đài.
Xếp hạng: SR
Khen thưởng : 1500 đồng vàng + 1 viên kim cương
Ngoài ra có thêm phần thưởng đặc biệt là 1 rương bảo vật màu bạc.]
Trước khi nhấn nút Check-in kỳ thực Đường Tư Kỳ cũng có linh cảm Tư Mã Đài sẽ được xếp hạng cao, nhưng không ngờ lại được hẳn SR, cấp bậc trước nay chưa từng xuất hiện. Hơn nữa, ngoài đồng vàng còn được thưởng cả kim cương và rương bảo vật nữa. Chuyến này coi bộ mồ hôi nước mắt đổ ra không hề uổng phí!
Bởi vì mọi người còn đang đợi nên Đường Tư Kỳ chưa kịp mở rương bảo vật. Mặc dù tò mò lắm nhưng thôi để dành về khách sạn rồi xem vậy.
Nhưng khổ nỗi “khi đi trai tráng khi về bủng beo”, lượt đi hăng hái bao nhiêu thì lượt về èo uột bấy nhiêu, bốn cô nương gần như vừa bò vừa lết mới xuống được chân núi. Và sau khi về tới homestay thì toàn thân cạn kiệt, chỉ có nằm sấp mà thở chứ thẳng thể nhấc nổi mười đầu ngón chân.
Cũng may quyết định ở lại một đêm không vội về ngay trong ngày, nếu không thực sự chẳng có sức mà dạo cổ trấn.
Bốn người chia làm hai phòng nghỉ ngơi dưỡng sức, hẹn buổi tối sẽ tụ họp lại rồi cùng nhau đi chơi kiếm đồ ăn khuya.
Trong khi Trương Thiên Ý vừa đặt đầu xuống gối là ngủ như chết thì Đường Tư Kỳ còn bận hí hoáy bóc quà
[ Rương bảo vật màu bạc: 01 vé xem hòa nhạc
Biểu diễn: Dàn nhạc Giao hưởng Trung Quốc
Thời gian: Ngày 15 tháng 12
Địa điểm: Nhà hát lớn quốc gia, số 2 Đại lộ Trường An, quận Tây Thành, Bắc Kinh.] (1)
Wow, không hổ là rương bảo vật có khác, toàn quà xịn!
Còn nhớ hai rương bạc lần trước cũng là hai tấm vé hiếm có khó tìm. Một xem triển lãm tranh của vị hoạ sĩ cô hâm mộ nhất Moran Joe và thứ hai là tấm vé khiến các game thủ tranh giành sứt đầu mẻ trán mà cũng khó lòng có được, vé xem trực tiếp trận trung kết Vương Giả Vinh Diệu.
Và lần này là vé xem biểu diễn giao hưởng. Đường Tư Kỳ chưa từng nghe nhạc giao hưởng bao giờ vậy nên cô rất thích thú và mong chờ.
Nằm trên giường chăn ấm nệm êm, vốn dĩ cơ thể đã rã rời nhưng vì tinh thần quá hưng phấn thành ra Đường Tư Kỳ không sao ngủ được.
Chợt nhớ tới cậu nhóc kiên cường hôm nay gặp trên trường thành, Đường Tư Kỳ liền nảy ra một ý tưởng mới, một hướng đi mới cho bộ tranh “Tiểu Kỳ du ngoạn Bắc Kinh” tiếp theo.
Trước đây mỗi lần sáng tác, cô đều dùng hình ảnh của bản thân làm nhân vật dẫn chuyện hoặc sử dụng chính những văn vật cổ đại, những di tích lịch sử để tái hiện chuyện xưa, tiếp cận khán giả.
Tuy nhiên lần này cô lại muốn khai thác chủ đề Bắc Kinh theo một cách hoàn toàn mới lạ.
Có thể nói tự bản thân Bắc Kinh đã là một vùng đất hấp dẫn khách du lịch. Hầu như tất cả các bạn nhỏ trên cả nước đều đặt Bắc Kinh là điểm đến trong mơ và cô bé Đường Tư Kỳ ngày xưa cũng không ngoại lệ.
Tự nhiên, Đường Tư Kỳ rất muốn tìm lại cái niềm khao khát ngây thơ thuở ấy. Ví dụ nếu bây giờ cô chỉ bằng tuổi Tuấn Bảo, lần đầu tiên tới Bắc Kinh, nhìn thấy Cố cung, Đại lễ đường Nhân dân, Bảo tàng quốc gia, Vạn Lý Trường Thành…thì cảm giác sẽ là thế nào nhỉ?!
Mượn góc nhìn của Tuấn Bảo để trải nghiệm du lịch Bắc Kinh!
Ý tưởng chợt loé, Đường Tư Kỳ lập tức vồ lấy điện thoại điên cuồng soạn tin nhắn gửi chị Thiên Ngưng, nhờ chị ấy đưa cho Tuấn Bảo
[ Tuấn Bảo ơi, dì đang định vẽ một bộ tranh với chủ đề “bạn nhỏ du lịch Bắc Kinh”. Con có gì gợi ý cho dì không? ]
Rất nhanh, Đường Tư Kỳ đã nhận được phản hồi, liên tiếp mấy tin nhắn thoại.
Thoáng nhìn qua cô em Trương Thiên Ý đang ngủ say sưa ngay bên cạnh, Đường Tư Kỳ không tiện làm phiền nên rón ra rón rén bước xuống giường, mở túi xách lấy tai nghe đeo lên.
Đầu dây bên kia phát ra thanh âm non nớt nhưng sắc thái đặc sệt ông cụ non của Lạc Tuấn Bảo
“Con thì chưa tới Bắc Kinh bao giờ nhưng đợt trước mẹ mới dắt con đi Disney Land. Cô giáo cũng đã từng giảng vấn đề này ở trên lớp. Dì có thể nghe để tham khảo.”
“Trẻ con rất lùn nên nhìn vật gì cũng thấy rất cao lớn. Nhưng nhân viên ở Disney land dễ thương lắm dì ạ. Có đôi khi họ sẽ chủ động giúp đỡ các bạn nhỏ, thậm chí con còn nhìn thấy có người ngồi xổm xuống để chụp ảnh cùng đám nhóc ở đó.”
“Trẻ con cũng có sở thích riêng, đôi khi không giống với người lớn.”
“Trẻ con không đi bộ được nhiều, dễ mệt, khi mệt liền nhõng nhẽo khóc nhè. Tất nhiên là không phải con rồi, con không có ấu trĩ như vậy.”
“Trẻ con rất thích ăn đồ ngọt, con thì không.”
“Khi vẽ tranh con thích dùng nhiều màu sắc hơn dì. À cái này không phải nói con trẻ con, con không phải trẻ con, chỉ là sự khác nhau giữa hai ta thôi. Ừhm, tạm thời là thế, khi nào nghĩ ra gì con sẽ bổ sung sau.”
Cái thằng nhóc này, sao đáng yêu quá vậy, Đường Tư Kỳ nghe mà suýt chút bật cười mấy lần.
[ Cám ơn nhé, bạn nhỏ Tuấn Bảo! ]
Quả nhiên Lạc Tuấn Bảo giúp ích rất nhiều. Những thông tin nhóc cung cấp vừa chi tiết vừa chuẩn xác. Nếu không nhờ Tuấn Bảo nhắc nhở thì Đường Tư Kỳ cũng quên béng mất thế giới dưới lăng kính trẻ thơ đều được phóng đại.
Cô mở sổ ghi chép, tốc ký tất cả những ý tưởng, suy nghĩ trong đầu và gạch chân viết đậm những điều cần lưu ý mà ban nãy Tuấn Bảo đã nhắc nhở.
Rồi, tạm thời cứ để đây đã, khi nào có thời gian cô sẽ bắt tay vào sáng tác. Giờ thì phải lên giường ngủ một tí cho lại sức.
Khi Đường Tư Kỳ tỉnh lại lần nữa, trời đã tối mịt. Ba cô bạn trong nhóm cũng đã dậy.
Sau một giấc ngủ dài, cơ thể đã được hồi phục đáng kể, bốn chị em lại tươi tỉnh rủ nhau mua vé vào tham quan khu du lịch Cổ Bắc Thuỷ Trấn - nơi được coi là “Ô Trấn của Bắc Kinh”.
===
Chú thích:
(1)Nhà hát lớn quốc gia - 国家大剧院 - Quốc gia đại kịch viện