Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 316: Tự tin từ chối
Lát sau Cát Tử quay lại, chân thành mở lời: “Cô Đường, chúng tôi rất có thành ý mời cô tới Du Cốc làm việc. Cô cũng thấy đấy, hoàn cảnh ở đây vô cùng thích hợp với những người làm nghệ thuật, đủ không gian tự do sáng tác và thoả sức phát huy sự sáng tạo. Thậm chí nếu cô muốn giờ tôi sẽ mời tổ trưởng tổ mỹ thuật tới đây để cô hiểu rõ hơn về công việc cũng như biết thêm về những người đồng nghiệp mà mình sẽ hợp tác sau này.”
Cuối cùng cũng lại quay về vấn đề này nhưng Đường Tư Kỳ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật xin lỗi…”
“Vậy cô có mong muốn như thế nào có thể nói với tôi” Cát Tử chưa bỏ cuộc, từ từ dẫn dắt.
Đường Tư Kỳ mỉm cười nói: “Bắc Kinh rất đẹp…tôi đã đi qua rất nhiều thành phố, rốt cục cũng tới được thủ đô, nơi này rất tốt…”
Cát Tử tiếp lời: “Bắc Kinh quả thực tốt mọi mặt, chẳng lẽ cô không nghĩ ở lại đây tìm đường phát triển?”
Đường Tư Kỳ: “Du Cốc cũng rất tốt, nếu muốn làm một hoạ sĩ thiết kế game chuyên nghiệp thì hẳn là không đâu tốt bằng. Chỉ có điều, Bắc Kinh đẹp thì có đẹp thật nhưng nếu ở lại đây tôi sẽ không có cơ hội nhìn ngắm những vùng đất khác.”
Cát Tử: “Về vấn đề này thì cô Đường không cần lo lắng, phúc lợi của Du Cốc tốt lắm, mỗi năm công ty cho nhân viên nghỉ hai tuần có lương.”
Đường Tư Kỳ chậm rãi nói: “Đích thực Du Cốc rất tốt, không có gì để chê. Công ty cũng cho tôi được mở mang tầm mắt khiến tôi có cái nhìn mới về môi trường công sở. Nếu tôi có dự định đi làm chắc chắn Du Cốc sẽ là lựa chọn hàng đầu. Tuy nhiên thành thực xin lỗi, tôi vẫn muốn tiếp tục ước mơ của mình làm một hoạ sĩ lữ hành tự do ngao du bốn bể.”
Cuối cùng cũng nói ra được suy nghĩ trong lòng, Đường Tư Kỳ cảm thấy nhẹ nhàng vô cùng. Trước nay cô chưa bao giờ có được sự tự tin bình thản và kiên định đến vậy.
Cô rất thích con người và trạng thái của mình lúc này. Vậy nên cô không muốn thay đổi. Dù đứng trước một cơ hội tốt đến mấy thì Đường Tư Kỳ cũng vẫn muốn kiên định với sự lựa chọn của mình.
Còn về phần Cát Tử, anh đang cảm thấy vô cùng nuối tiếc và có chút lực bất tòng tâm. Trước buổi hẹn ngày hôm nay, hai vị quản lý bộ phận mỹ thuật đã lần lượt đến gặp anh và căn dặn bằng mọi giá phải giữ được người. Đáng tiếc, kinh nghiệm “săn nhân tài” bao năm anh tích luỹ giờ phút này đều trở nên vô dụng. Cô gái trước mặt tuy vóc dáng nhỏ bé nhưng chính kiến mạnh mẽ, không thể lay chuyển.
Rõ ràng mắt thấy cô ấy cũng thích Du Cốc song lại chẳng có cách nào chiêu mộ về. Quả là một ca khó trong sự nghiệp của Cát Tử, nhưng anh vẫn muốn vớt vát chút đỉnh bằng sự chân thành
“Đây là danh thiếp của tôi, Du Cốc là một công ty quý trọng nhân tài thế nên offer Du Cốc dành cho cô sẽ mãi có hiệu lực, nếu một lúc nào đó cô suy nghĩ lại thì hãy liên hệ tôi. Nói thật, phong cách sáng tác của cô và đường hướng phát triển của công ty rất phù hợp. Chẳng giấu gì cô, công ty đang lên ý tưởng cho một vài tựa game cổ phong thế nên rất hy vọng một ngày nào đó cô có thể gia nhập và chúng ta sẽ bắt tay tạo ra những sản phẩm đột phá.”
“Cảm ơn anh cũng như thịnh tình của quý công ty” Đường Tư Kỳ trịnh trọng nhận bưu thiếp bằng hai tay rồi cáo từ.
Lúc xuống tới đại sảnh, cô chợt nảy ra suy nghĩ, tuy nơi này không phải thắng cảnh du lịch nhưng cũng là đại bản doanh của một công ty sản xuất game tầm cỡ. Không biết hệ thống có chấp nhận cho Check-in không nhỉ, dù sao nó cũng đáp ứng được tiêu chí “ít người biết đến”.
Ngờ đâu, số đỏ ăn may
[ Chúc mừng người chơi đã đột phá nhiệm vụ “Tham quan một trong các công ty top đầu về sản xuất và phát triển trò chơi điện tử trong nước”.
Xếp hạng: S
Khen thưởng: 1000 đồng vàng + 1 kim cương.]
Thật sao? Đường Tư Kỳ sướng nhảy cẫng, không dám tin vào mắt mình
[Thử nghiệm những điều mới lạ là một trong nhiều điểm thú vị khi đi du lịch. Bắc Kinh lại là nơi đặt nền móng thành lập Du Cốc nên càng có ưu thế hơn hẳn các thành phố khác. Ngoài ra, tham quan công ty phát triển game cũng là một trải nghiệm trước giờ bạn chưa từng thử. Vậy nên để khích lệ, hệ thống bình xét thứ hạng cao đồng thời khen thưởng hậu hĩnh.]
Đường Tư Kỳ sướng điên, không ngờ hôm nay lại có thu hoạch lớn.
Vừa ra khỏi Du Cốc, Đường Tư Kỳ vừa nhoay nhoáy bấm điện thoại nhắn tin cho Đậu Mễ.
Đường Tư Kỳ: [ Em yêu, mau đưa địa chỉ nhà cho anh, anh gửi quà cho em.]
Đậu Mễ: [ Hả? ]
Đậu Mễ: [ Quà gì cơ? ]
Tính ra hai chị em quen biết cũng khá lâu nhưng toàn chém gió trên mạng, chưa gặp mặt ngoài đời bao giờ càng đừng nói tới mấy chuyện lễ nghi quà cáp.
Về điểm này cả hai không hẹn mà cùng tư tưởng thế nên bao lâu nay chả ai đả động đến. Hôm nay tự nhiên Đường Tư Kỳ hỏi xin thông tin cá nhân rồi còn nói muốn tặng quà khiến Đậu Mễ cứ ngớ ra, chưa biết trả lời trả vốn thế nào thì Đường Tư Kỳ đã liên tiếp gửi tới bốn bức ảnh.
Đậu Mễ bất ngờ cực độ, qua tin nhắn cũng có thể tưởng tượng ra chất giọng the thé nữ cao
[ Oaaaaaa…sổ tay Tiểu Anh, huy hiệu Lão Thúc, mô hình Hà Lạc…trời ơi, mày lấy mấy cái này ở đâu thế? Nhiều vãi, xinh vãi, lạ nữa, tao chưa thấy mấy cái này bao giờ.]
Đường Tư Kỳ: [ Toàn hàng giới hạn đó em iu. Công ty Du Cốc làm tặng khách, mua bên ngoài không có đâu. Đưa địa chỉ đây tao gửi cho.]
Đậu Mễ: [ Ủa, sao tự nhiên tốt với tao dữ vậy? Mày không chơi thì mang lên mạng rao, giá nào cũng có đứa mua. ]
Đường Tư Kỳ: [ Thôi bán chác gì, mày thích thì tao tặng mày. ]
Đậu Mệ ôm di động nhảy chồm chồm khắp phòng, tim đập nhanh hơi thở dồn dập vì quá kích động. Mấy món khác không nói, chỉ tính riêng mô hình Hà Lạc ít nhất cũng phải bán được mấy trăm đồng. Thế mà Đường Tư Kỳ lại tặng không cho mình hết, đúng là có con bạn đáng đồng tiền bát gạo.
Đậu Mễ miệng nói ngại nhưng ngón tay đã thành thật gõ chỉnh tề địa chỉ nhà gửi qua.
Đường Tư Kỳ: [ OK, lát nữa tao đem gửi cho mày.]
Đậu Mễ: [ Êww từ từ, mày nhớ đóng gói cẩn thận nhá.]
Đậu Mễ: [ Mày gửi chuyển phát nhanh của Thuận Phong ấy, bên đấy đảm bảo, à nhớ chọn dịch vụ đường bay nhé, chọn thanh toán khi nhận hàng ấy để tao trả phí cho. À, tốt hơn hết là mình tự gói rồi mang ra chứ sợ bên vận chuyển gói hàng ẩu. ]
Đậu Mễ: [ Này từ từ tao bảo, hay mày đừng gửi vội. Để tao lên mạng đặt bọc xốp chống sốc rồi mày quấn kín từng món riêng ra, quấn cả ngoài thùng nữa, tao sợ người ta quăng quật làm gãy mất.]
Đậu Mễ: [ Quyển sổ tay mày đừng gấp vào nha. Mày có thùng Carton không? Cắt lấy 2 tấm bìa kẹp cuốn sổ lại rồi dùng băng dính quấn vài vòng cố định.]
….
Đường Tư Kỳ: “…..”
Tự nhiên thấy nhức nhức cái đầu ghê ta…