Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 335: Làm công tác tư tưởng
Cô vẫn luôn do dự từ hôm bữa tới giờ, vì dù gì du lịch ngoại quốc cũng không giống du lịch trong nước. Có rất nhiều khó khăn, trắc trở mà bản thân không lường trước được.
Lo sợ dĩ nhiên là có nhưng nếu bảo không thích thì là dối lòng. Mỗi lúc rảnh rỗi ngồi lướt mạng, Đường Tư Kỳ vẫn ngẫu nhiên Click mở những bài review du lịch nước ngoài của các travel blogger. Và rồi cái ngày nhận tin báo bản thảo tập tranh đã được ấn định ngày xuất bản, Đường Tư Kỳ như bị ma xui quỷ khiến, đi thẳng ra phòng xuất nhập cảnh Ôn Châu, đóng lệ phí, chụp ảnh, để lại địa chỉ.
Đúng mười ngày sau, Đường Duệ Thanh nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh
“Tư Kỳ, con có chuyển phát nhanh này, là của cục bưu chính Trung Quốc gửi tới, bên trên đề…hộ chiếu?”
Đường Tư Kỳ từ trong phòng phóng vèo ra, hấp tấp dùng tay không xé mở bì thư
“Trời thần, nhìn mặt ngu vãi. Con đã bảo phải chụp lại mà cái con bé ở cục xuất nhập cảnh cứ bảo đẹp rồi đẹp rồi, không hiểu đẹp chỗ nào luôn, căn cái góc nhìn trông béo vãi, mặt phị cả ra…”
Đường Tư Kỳ khẩn trương cũng phải thôi, đây là tấm hộ chiếu đầu đời, là giấy thông hành kết nối với thế giới, nên là hình ảnh rất quan trọng.
Đường Duệ Thanh đứng bên cạnh thì ngây ra: “Gì? Con định xuất ngoại?”
Đường Tư Kỳ lắc đầu: “Chưa ba, con cứ làm trước để đó thôi. Chủ yếu là chưa chuẩn bị tốt tâm lý, xuất ngoại mà, đâu phải chuyện dễ dàng.”
Tuy nhiên Đường Duệ Thanh lại không nghĩ vậy: “Ba có mấy ông bạn từng đi du lịch các nước Đông Nam Á, họ đăng ký đi theo đoàn, suốt hành trình có hướng dẫn viên thuyết minh, không khác gì so với đi chơi trong nước. Ngoài một vài người phàn nàn đồ ăn đồ uống không hợp khẩu vị ra thì những cái khác không có vấn đề gì lớn. Ba thấy nếu có thời gian có điều kiện thì nên đi con ạ, đi đó đi đây học hỏi cũng tốt.”
“Nhưng mà con chúa ghét đi theo đoàn…” Đường Tư Kỳ trề môi lí nhí.
“Thì đi tự túc. Thanh niên trẻ trung phải năng nổ xông xáo lên chứ, suốt ngày ru rú ở nhà là cái kiểu gì. Nhưng đi đâu thì đi cũng phải chú ý an toàn, trật tự trị an ở nước ngoài không bằng nước mình nên phải hết sức cẩn thận. Con gái một thân một mình không được ra ngoài buổi tối, nhất là chuyện ăn uống phải đặc biệt chú ý, đồ ăn đổ uống chỉ cần rời khỏi tầm mắt một giây là tuyệt đối không được cho vào miệng, còn có…”
Đường Tư Kỳ nhăn nhó cắt ngang: “Ba à, ba cứ làm như ngày mai con đi ngay không bằng.”
Đường Duệ Thanh bật cười, cha bố cô, tôi đẻ ra cô tôi còn lạ chắc. Nếu không có ý định thì với cái tính lười như hủi này còn lâu mới chủ động vác xác đi xin hộ chiếu. Đằng này đã làm rồi chứng tỏ đã lên kế hoạch, có thể vẫn vướng mắc nguyên do nào đó nên chưa tiến hành thôi.
“Nếu con muốn làm, ba ủng hộ con. Thiếu tiền thì nói ba, nhiều thì không có nhưng ba vẫn có thể hỗ trợ con một ít.”
Đường Tư Kỳ há hốc miệng: “Ba có quỹ đen?”
Dám giấu chính quyền lập quỹ đen, anh hùng thật!
Nhưng không thể phủ nhận nhờ sự cổ vũ của ba, Đường Tư Kỳ đã can đảm hơn rất nhiều. Vốn cô luôn cho rằng mình không được đâu, một mình mình không thể ra nước ngoài được. Nhưng sau một hồi trò chuyện cùng ba, cô đã thay đổi suy nghĩ. Nếu như công tác chuẩn bị thực sự chu đáo cẩn thận thì xuất ngoại cũng không phải chuyện gì quá đáng sợ.
Ngay buổi tối hôm đấy, Đường Tư Kỳ hoàn thành nốt đơn hàng còn dang dở rồi bắt tay vào nghiên cứu những lưu ý cần thiết khi đi du lịch nước ngoài. Cái đầu tiên là hộ chiếu thì cô đã có rồi. Bước tiếp theo là xin thị thực.
Để nhập cảnh vào bất kỳ quốc gia nào, thị thực là điều kiện bắt buộc phải có. Tuy nhiên có nhiều quốc gia, ví dụ như Thái Lan hay Campuchia, không yêu cầu xin thị thực trước mà cấp thị thực nhập cảnh ngay tại sân bay, gọi là Visa On Arrival.
Nói một cách dễ hiểu là cứ bay thẳng tới nước đó rồi làm thủ tục xin cấp thị thực ngắn hạn ngay tại chỗ. Rất đơn giản và thuận tiện.
Vậy tức là về mặt lý thuyết bây giờ chỉ cần mua một tấm vé máy bay là có thể xuất ngoại liền luôn.
Đường Tư Kỳ hí ha hí hửng, dễ vậy sao?!
Chuyển qua kiểm tra giá vé, Đường Tư Kỳ lại được phen ngỡ ngàng bật ngửa. Vốn cứ tưởng vé máy bay ngoại quốc phải đắt đỏ lắm không ngờ lại rẻ tới khó tin.
Từ Hàng Châu bay đi Tây Á, giá vé một chiều không tới một ngàn đồng. Còn nếu bay từ khu vực Hoa Nam thì chưa tới năm trăm.
Có thể nói là rẻ hơn so với rất nhiều chuyến bay nội địa.
Nguyên nhân là vì có nhiều hãng hàng không giá rẻ khai thác chặng Đông Nam Á nên giá vé thấp, bù lại không bao gồm bữa ăn và các hãng kết hợp bán đồ ăn nước uống cùng quà lưu niệm trên máy bay để gia tăng lợi nhuận.
Cái này thì cô không sợ, cô có thể cầm theo bánh mì ăn lót dạ.
Đường Tư Kỳ càng xem càng dính, u mê như trúng tà.
Thậm chí cả phòng khách sạn và mức tiêu dùng ở nhiều nước Đông Nam Á cũng rất phải chăng. Có quá trời hostel và khách sạn con nhộng cho Đường Tư Kỳ thoải mái lựa chọn, điểm đánh giá trên mạng khá cao và mấu chốt là giá phòng mềm hơn hẳn một vài thành phố trong nước.
Cuối cùng so sánh tới giá vé tham quan các khu thắng cảnh nổi tiếng. Nhìn chung cũng đều rẻ hơn.
Cuối cùng tổng kết lại, đi du lịch Đông Nam Á tiết kiệm hơn đi du lịch Trung Quốc.
Thật khó tin phải không? Chính Đường Tư Kỳ cũng không thể tin nổi. Cô hưng phấn đến độ lộn nhào cả đêm không ngủ được.
Tuy nhiên có một vấn đề khiến Đường Tư Kỳ cứ lăn tăn mãi, đó là ngôn ngữ.
Nếu tiếng anh của cô mượt như Sunsilk thì không nói làm gì, đằng này…
Nhưng không sao, việc gì cũng sẽ có cách giải quyết hết, chỉ là mình có muốn hay không mà thôi.
Đối với một người hướng nội như cô thì cũng không mong giao lưu kết bạn bốn phương, chắc có lẽ chỉ cần giao tiếp trong trường hợp nhập cảnh, hỏi đường, check-in khách sạn, đi taxi, vậy thôi.
Nếu thế thì chỉ việc học thuộc những câu hội thoại thông dụng, tải ứng dụng chuyển ngữ, vận dụng hết khả năng tìm kiếm thông tin, lên lịch trình thật kỹ lưỡng. Như vậy là có thể hạn chế bớt số lần giao tiếp, kể cả tiếng Anh có bập bẹ câu được câu mất thì vẫn có thể đi du lịch nước ngoài như thường.