Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 342: Trừng phạt cấp độ đỏ
“Cho nên…không gì là không thể giải quyết, một viên bạch tuộc không xong thì hai viên chắc chắn xong, phải không?” Đường Tư Kỳ đại khái luận ra ý tứ của thằng cháu.
Lạc Tuấn Bảo tò mò hỏi: “Òooo…nhưng mà dì đang bị ăn rau hả?”
“Ừ, lại còn là rau chân vịt.”
“Vậy thì thảm rồi!” Lạc Tuấn Bảo chép miệng cảm khái.
“Thôi, cám ơn cục cưng Tuấn Bảo nha, giờ dì phải cúp máy đây, tâm sự cùng con xong dì cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Màn hình đã tối thui nhưng Đường Tư Kỳ vẫn ngồi thừ ra, suy nghĩ về những lời Tuấn Bảo vừa nói. Tuy rằng cô vẫn muốn du lịch nước ngoài nhưng không thể ngồi máy bay được nữa.
Mặc dù tiền phòng đã thanh toán, sát ngày quá không thể lấy lại nhưng cũng may cô đặt phòng hostel, một đêm chỉ tốn có 30 đồng, bỏ cũng không tiếc.
Thị thực chưa xin, khi nào xuống sân bay Thái Lan sẽ xin cấp tại chỗ thế nên cũng không sao cả. Tóm lại huỷ chuyến này chỉ tổn thất 30 nhân dân tệ thôi.
À suýt chút quên, còn bị phạt khấu trừ đồng vàng nữa. Lần này chắc hẳn hệ thống sẽ phạt nặng đây, nhưng biết sao giờ, cô thực sự cùng đường bí lối rồi.
Với một đứa keo kiệt bủn xỉn một cắc bẻ đôi như cô mà chấp nhận mất của thì phải biết nỗi sợ to tới nhường nào rồi đấy. Còn khi nào hết sợ thì chỉ có Chúa mới biết, nhưng chắc chắn không phải hôm nay.
Cân nhắc cẩn thận một hồi, Đường Tư Kỳ dứt khoát lấy di động đặt một phòng hostel ở khu phố cổ trung tâm rồi ngồi tàu điện ngầm tới đó.
Lúc này, trong không gian hệ thống, nhóc bút chì đang nhàn nhã ngồi bắt chéo chân trong vườn thưởng hoa ngắm mây, tận hưởng giây phút bình yên thư thái.
Bên này là hàng rào nguyệt quế li ti trắng muốt như sao trời, bên kia là dàn hồng leo cành rủ yêu kiều diễm lệ, xa xa là bụi thược dược đỏ rực như đốm lửa, phía kia là khóm tulip đang chuẩn bị bung cánh khoe sắc…
Chậc chậc chậc, cuộc sống này thật tuyệt vời biết bao.
Nhóc bút chì tựa vào ghế mây, chân đung đưa, mắt lim dim, vô cùng thoả mãn.
Phía sau lưng nhóc là ngôi nhà gỗ hai tầng thập phần khang trang rộng rãi. Đã không còn cái gian phòng bằng giấy ọp ẹp khi xưa nữa rồi. Nhóc đã nâng cấp nó lên nhà gỗ vững chãi và tiện nghi. Tầng dưới có phòng ngủ, thư phòng, bếp và phòng tiếp khách. Trên lầu cũng có một gian phòng ngủ có ban công để đón mặt trời mọc, bên cạnh là phòng giải trí và cuối hành lang là phòng thủ công.
Trước nhà trồng một cây cổ thủ tán rộng để lấy bóng mát. Chiều chiều cậu chàng bắc ghế ra đây ngồi thiền định hít thở khí trời.
Đang tập trung hít vào thở ra thì đột nhiên trong thư phòng vang lên tiếng cảnh báo chói tai. Nhóc bút chì giật bắt mình, có chuyện gì vậy?
Không phải cô chủ đã đi vào quỹ đạo rồi hay sao, rương bảo vật cấp SSS khó như vậy cũng đã lấy được rồi, hẳn không cần đến sự hỗ trợ của cậu nữa mới phải.
Sao tự dưng lại xuất hiện cảnh báo đột ngột như vậy?
Ôi ông trời ơi.
Cảnh cáo phạt cấp độ đỏ.
Tờ hoá đơn đỏ chói phất phơ bay tới trước mặt. Nhóc bút chì nhanh tay lẹ chân vội nhấn nút tạm dừng trước khi nó kịp đáp đất.
Chỉ bằng hai bước chân, nhóc đã phóng vào thư phòng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Hỏng rồi…không xong rồi.
Cô chủ không vượt lên được nỗi sợ máy bay nên đã chủ động từ bỏ chuyến du lịch Thái Lan. Hơn nữa đã tới Quảng Châu rồi mà lại giữa đường bỏ cuộc.
Hệ thống định tội lãng phí vé máy bay, hoá đơn phạt 130.000 đồng vàng trừ thẳng trong bảo khố, không những vậy còn đình chỉ các nhiệm vụ lữ hành trong vòng một tháng. Trời đất ơi, hình phạt mức cao nhất, quá khủng bố!
Nếu tờ phiếu phạt này mà rơi xuống thì không biết cô chủ có chịu nổi không?
Không được, nhất định phải nghĩ cách giúp cô chủ vượt qua nguy cơ lần này.
Nhóc bút chì nhìn quanh căn phòng được trang hoàng tinh tế đẹp mặt. Tất cả đồ vật trang trí ở đây đều do cô chủ vất vả đi khắp nơi làm nhiệm vụ. Nếu không có sự nỗ lực của cô ấy thì nhóc không có được một mái nhà tử tế chứ đừng nói đến những món đồ tinh xảo xa hoa.
Gạt hết những đắn đo suy nghĩ sang một bên, nhóc quả quyết bưng chiếc bình gốm sứ xanh lục tới trước màn hình giao diện, nhấn nút đổi vàng.
“Tinh tinh tinh”
Âm thanh báo hiệu vàng vào tải khoản, cùng lúc ấy chiếc bình sứ biến mất không dấu vết.
Nhóc rưng rưng dọn hết tủ đồ mỹ nghệ điêu khắc, gốm sứ, tranh ảnh,…
Cứ như vậy, căn nhà phút trước hãn còn đầy ắp đồ đạc, phút sau đã trống huơ trống hoác thảm thương hết sức. Nhóc bút chì đau lòng rớt nước mắt nhưng một chút hối hận cũng không có.
Vất vả lắm cô chủ mới nuôi dưỡng được tự tin và sở thích lữ hành, không thể vì một chút trắc trở này mà khiến cô ấy chịu đả kích, bao nhiêu công sức trước đây đổ sông đổ biển hết. Nhóc tin chỉ cần cho cô ấy một chút thời gian, cô ấy nhất định vượt lên nỗi sợ hãi, một lần nữa tiến bước trên hành trình chinh phục ước mơ.
……
Khi Đường Tư Kỳ vừa đặt chân vào sảnh hostel là thông báo trừng phạt cũng ngay lập tức được gửi tới
[ Bởi vì người chơi huỷ bỏ chuyến bay Quảng Châu - Bangkok nên hệ thống tiến hành trừng phạt: Khấu trừ 30.000 đồng vàng.
Hy vọng sau này người chơi cố gắng tránh phát sinh những sự việc tương tự.]
Đường Tư Kỳ thở phào một hơi. May quá, chỉ bị trừ có ba chục ngàn vàng. Trong bảo khố vẫn dư lại những hơn trăm ngàn vàng. Bỗng nhiên như có sức mạnh vô hình ôm lấy cơ thể cô, nâng nó ra khỏi tuyệt vọng, tiếp thêm niềm tin và nghị lực.
Quả nhiên không có đường nào là đường chết. Tuy rằng bị thiệt hại ba chục ngàn vàng nhưng không cần ép bản thân đối diện với sợ hãi trong tình huống tâm lý chưa sẵn sàng.
Tuy nhiên vẫn còn một việc khác, ba mẹ đều nghĩ hôm nay cô đi Thái Lan, chắc giờ này đang thấp thỏm ngồi nhà đợi tin tức, nếu không báo về hẳn ba mẹ sẽ lo lắng lắm mà nếu nói thật chắc chắn ba mẹ sẽ sợ hơn nên Đường Tư Kỳ phải tìm cách nói sao cho khéo để không doạ ba mẹ hoảng.