Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 348: Những sự cố nhỏ trên hành trình chu du
“Chỉ vậy…là được sao?”
Đường Tư Kỳ mặt đầy nghi hoặc. Rõ ràng bệnh trạng của mình khá nghiêm trọng thế mà qua miệng bác sĩ lại nhẹ như gió thoảng mây bay.
“Chỉ vậy là được. Trước mắt cháu cứ thử thả lỏng mình ra. Nếu đã thả lỏng rồi thư thái rồi mà bên cạnh còn có người thân bầu bạn nữa thì chuyện có khó đến mấy cũng trở nên dễ dàng”, bác sĩ Trương cười hiền.
Buổi tư vấn tâm lý kéo dài gần hai giờ đồng hồ mới kết thúc. Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong, Đường Tư Kỳ cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn. Hoá ra nói ra được lại có tác dụng tới vậy, hèn chi người ta cứ phải tìm nơi để trút bầu tâm sự, giải toả nỗi lòng.
“Sau này có vấn đề gì cứ tới tìm bác, hoặc liên lạc qua WeChat cũng được, đừng ngại, bất cứ lúc nào bác cũng ở đây sẵn sàng giải đáp mọi vấn đề cho cháu.”
“Dạ, cháu cám ơn bác sĩ Trương nhiều ạ.”
“Haha, không cần khách sáo, bác chào nhá, đi về cẩn thận.”
Đường Tư Kỳ đi rồi, cô trợ lý mới cầm giấy trắc nghiệm lên thắc mắc hỏi: “Không cần kê đơn thuốc cho cô ấy hả bác?”
Bác sĩ Trương lắc đầu: “Không cần, triệu chứng bệnh khá nhẹ. Thời gian tới bác sẽ xếp lịch liên hệ với cô bé, hỗ trợ nó điều chỉnh nhịp sinh hoạt trở về bình thường là được. Những tình huống kiểu này không cần thiết phải kê đơn, uống thuốc ngược lại còn làm bệnh nhân mang gánh nặng tâm lý.”
“Dạ vâng, vậy em ra mời bệnh nhân tiếp theo.”
….
Từ bệnh viện đi ra, Đường Tư Kỳ cảm nhận rõ ràng bước chân của mình thanh thoát nhẹ nhàng hơn hẳn, một cảm giác xưa nay chưa từng có.
Bác sĩ Trương nói rất đúng, trước nhất là phải chấp nhận hiện thực, không tiếp tục dằn vặt trách cứ bản thân. Một khi có thể thực sự chấp nhận từ bên trong cũng chính là bước đầu tiên dẫn lối đưa mình rời khỏi bóng tối.
Lời bác sĩ nhẹ tênh mà có sức thuyết phục ghê gớm, chỉ bằng một câu nói “ôi chuyện nhỏ chẳng đáng bận tâm, sợ hãi là việc hết sức bình thường”, chỉ vậy thôi mà Đường Tư Kỳ tin đến lạ, bất tri bất giác những áp lực trong lòng giảm bớt mấy phần.
Trở lại hostel, đáng lý cô tính lên phòng nghỉ ngơi rồi ấy chứ nhưng sau nghĩ thế nào lại ôm bảng vẽ xuống sảnh, tìm một chiếc ghế dựa êm ái bên cạnh ô cửa sổ sáng sủa, cô ngồi xuống vẽ lại toàn bộ câu chuyện từ lúc máy bay gặp thời tiết xấu không thể hạ cánh khiến mình mắc phải hội chứng sợ bay rồi phát triển thành chứng sợ độ cao, cuối cùng phải đi tư vấn bác sĩ tâm lý.
Từ lúc đổi bảng vẽ điện tử tới giờ, mặc dù rất thích nhưng Đường Tư Kỳ lại chẳng vẽ được bao nhiêu. Cô không thể ngờ mức độ ảnh hưởng tâm lý lại nghiêm trọng tới vậy, làm cô mất hẳn cảm hứng sáng tác.
Phải tới tận lúc này, sau bao nhiêu ngày tháng tự chữa thất bại, Đường Tư Kỳ mới tìm lại được cảm giác cầm bút.
Trong bất tri bất giác, cô đã tái hiện lại hết thảy những cảm xúc sợ hãi, lo lắng, bất an mà mình đã trải qua trong khoảng thời gian vừa rồi.
Tuy tiêu cực nhưng hoàn toàn chân thực.
Sau khi vẽ xong, theo thói quen Đường Tư Kỳ đăng tranh lên topic Quảng Châu, nhưng đặt thêm tiêu đề riêng [ Những sự cố nhỏ trên hành trình chu du ].
Có thể mọi người sẽ không thích cũng sẽ không đón nhận nhưng Đường Tư Kỳ vẫn quyết định đăng lên vì dù vui hay buồn, thuận lợi hay trắc trở thì đó cũng là một phần trong cuộc hành trình của cô.
Bất ngờ thay, số lượng người ùa vào bình luận vẫn đông như trước chỉ khác cái thảo luận về topic thì ít mà đại đa số là những lời động viên an ủi
“Ôi, hèn chi cứ thắc mắc mãi Kỳ Kỳ tới Quảng Châu lâu rồi mà mãi chẳng thấy đăng bài mới, không nghĩ bạn lại gặp phải chuyện này. Khổ thân quá ~~”
“Ôm một cái an ủi nè, chứng sợ bay, chứng sợ độ cao, toàn những cái kinh khủng thôi. Hy vọng bạn mau chóng phục hồi công lực, tiếp tục đi nhiều nơi và cho chúng tớ chiêm ngưỡng thật nhiều tác phẩm đẹp nữa nhé.”
“Vì cái gì tôi lại cảm thấy trải qua chuyện này bạn ấy càng vẽ đẹp hơn nhỉ? Mọi người có thấy mấy bức này xuất thần không? Tôi xem mà nổi hết da gà. Thực sự rất lo lắng cho bạn đấy. Ráng vượt qua nhé, Kỳ Kỳ!”
“Hồi xưa mình cũng gặp phải một trường hợp gần giống vậy. Bị nhốt trong thang máy, đã vậy còn rơi tự do mấy tầng nữa chứ, lúc đó tưởng vỡ tim tèo luôn rồi. Sau khi được cứu ra những người khác không việc gì nhưng mình thì bị mất ngủ một thời gian rất dài. Mãi dạo gần đây mới đỡ đỡ chút nhưng giờ cứ mỗi lần bước vào thang máy là tim đập chân run. Chủ thớt dám đi gặp bác sĩ tâm lý là đã dũng cảm đối diện với vấn đề rồi.”
“Ôi mình cũng từng bị Go-around một lần, vào mấy năm trước. Cũng tưởng quả đó thăng thiên luôn rồi. Máy bay bay vòng vòng không đáp đất được, lần hạ cánh cuối cùng mình căng thẳng đến độ không thở nổi. Cũng không biết có phải mình cũng mắc hội chứng sợ bay không nhưng mấy năm qua mình chưa một lần bay lại, đi đâu chỉ ngồi tàu cao tốc thôi. Chủ thớt cố lên nhé, cách bạn xử lý vấn đề tốt hơn mình nhiều.”
“Cuối cùng Kỳ Kỳ cũng quay trở lại rồi. Xem qua tranh có thể cảm nhận được những kinh khủng mà bạn đã trải qua. Thương lắm, cố lên nha!”
Đương nhiên cũng có một vài người nghi ngờ mọi chuyện không nghiêm trọng tới mức vậy mà là Đường Tư Kỳ cố tình làm quá lên để “câu View, câu like”. Bất quá tuyệt đại đa số vẫn là những lời an ủi, động viên.
Thậm chí còn có nhiều fan nhiệt tình hơn, vừa bình luận trên diễn đàn, vừa gửi tin nhắn riêng qua WeChat, chia sẻ những sự cố họ từng gặp phải đồng thời hết lời cổ vũ tinh thần Đường Tư Kỳ.
Ban đầu còn sợ nọ sợ kia nhưng giờ mới biết không gì bằng thẳng thắn và thành thật.
Thẳng thắn thừa nhận mình mắc chứng sợ bay cũng không khiến trời sập xuống. Ngược lại đọc những dòng tin nhắn quan tâm từ fan hâm mộ khắp xa gần, Đường Tư Kỳ cảm thấy ấm áp vô cùng.
Bước đầu tiên, chấp nhận hiện thực. Bước thứ hai, chia sẻ với người khác. Cô đều đã làm được rồi!
À thì ra mọi chuyện không khó như mình tưởng, miễn sao mình dám đối mặt và mạnh mẽ vượt qua.