Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 35: Trải nghiệm tàu cao tốc
Đường Tư Kỳ ngồi phắt dậy…từ từ, gấp ba lần số vàng? Nghe cũng được đấy chứ nhỉ!
Vậy tức là nếu thành công Check-in 3 địa điểm hạng A là đút túi ngon ơ 900 đồng vàng rồi. Được phết nha!
Hơn nữa, Cửa Hàng Vật Phẩm vẫn giữ nguyên hiện trạng cho tới tối mai, đủ thời gian cho cô đi kiếm thêm vàng.
Đường Tư Kỳ gấp gáp mở điện thoại, hai tay kích động đến độ run lên bần bật.
Nhưng đứng trước lựa chọn [YES] [NO], cô bỗng dưng lại phân vân.
Thành phố thứ hai…
Chỉ riêng cái Thượng Hải này thôi mà mấy năm rồi cô vẫn chẳng thể làm quen. Giờ phải đổi qua một địa phương hoàn toàn xa lạ khác, mới nghĩ tới thôi Đường Tư Kỳ đã thấy bất an, tim gan chộn rộn.
Ê khoan, hệ thống chỉ yêu cầu là tới một thành phố khác chứ không chỉ đích danh nơi nào, như vậy thì cô có thể lựa chọn thành phố quê mình mà!
Nơi chôn nhau cắt rốn, nơi mình đã sinh ra và lớn lên, tất nhiên phải quen thuộc như từng hơi thở rồi.
Khi còn bé, Đường Tư Kỳ hoạt bát nhanh nhẹn lại ham ăn. Phố lớn ngõ nhỏ, bất kể chỗ nào có quán ăn ngon là ở đó có lưu dấu chân cô.
Thận trọng suy xét một lúc, cuối cùng Đường Tư Kỳ quyết định điền hai chữ “Ôn Châu” (1) vào Map mới.
Đúng vậy, Ôn Châu chính là quê hương yêu dấu của cô và của cả chị Từ Thiên Ngưng. Nơi nổi danh với truyền thuyết các xưởng thuộc da địa phương bị đóng cửa hàng loạt và người dân ồ ạt chuyển sang kinh doanh bất động sản.
Có rất nhiều lời đồn đãi ly kỳ được lan truyền khắp nơi nhưng tuyệt nhiên chẳng ai nhắc tới những món đặc sản nổi danh Ôn Châu. Điều này luôn là nỗi bức xúc trong lòng Đường Tư Kỳ bấy lâu nay, quê hương cô cũng có nền ẩm thực phong phú đâu thua kém gì ai!
[ Chúc mừng người chơi đã thành công mở Map thứ hai: Thành phố Ôn Châu. Hệ thống bắt đầu kích hoạt chương trình nhân ba số vàng khen thưởng. Thời gian hiệu lực: 48 giờ đồng hồ. Bảo khố hiện có: 717 đồng vàng.]
Đúng lúc này Từ Thiên Ngưng đi nhập hàng trở về. Nghe tiếng lịch kịch ngoài phòng khách, Đường Tư Kỳ liền mở cửa phòng ngủ chạy ra, oang oang thông báo: “Chị ơi, chắc em phải về nhà một chuyến đây.”
“Ủa? Sao lại về đột ngột vậy?” Từ Thiên Ngưng đứng ngây ra như phỗng. Từ khi Đường Tư Kỳ giận dỗ cha mẹ xách quần áo lên Thượng Hải, cũng đã một thời gian dài rồi mà đâu thấy con bé nhắc tới chuyện về nhà đâu. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, Từ Thiên Ngưng hốt hoảng: “Chú dì ở nhà có chỗ nào không khoẻ à?”
Đường Tư Kỳ vội xua tay: “Không, không phải, tại em…em cảm thấy đã lâu rồi không về thăm nhà. Tính ra cũng mấy tháng rồi còn gì, đã đến lúc nên trở về xem tình hình ở nhà ra sao.”
Hoá ra là vậy, Từ Thiên Ngưng thở phào nhẹ nhõm rồi cười hiền: “Đúng đấy, nên về thăm nhà đi, chắc chú cũng nhớ con gái bảo bối lắm rồi. Thế em định khi nào về?”
Đường Tư Kỳ liền đáp: “Càng sớm càng tốt chị. Giờ em vào xếp quần áo rồi về luôn.”
Từ Thiên Ngưng hết hồn: “Gấp vậy sao? Ờ, thế để chị giúp em tra vé xe lửa, lát nữa sẽ đưa em ra ga.”
Đường Tư Kỳ thoáng giật mình: “Ga tàu á? Thôi…hay là để em ngồi xe khách về thì hơn.”
Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng ngồi xe lửa, vậy nên khó tránh khỏi hoang mang, sợ sệt.
Từ Thiên Ngưng bật cười: “Ngồi ô-tô từ Thượng Hải về Ôn Châu mất đến sáu bảy tiếng đồng hồ, nhưng tàu cao tốc thì nhanh hơn nhiều…”
Vừa nói, chị vừa mở di động khai sáng cho cô em ngốc nghếch: “Sau này em cứ tải cái App 12306 này về mà mua vé nè. Mua ở trên đây tiện lắm, khỏi cần ra ga xếp hàng. Đây, em nhìn xem, 11 giờ hơn xuất phát mà chưa đầy bốn tiếng đồng hồ sau, tức là khoảng ba giờ chiều là em đã có mặt ở Ôn Châu rồi.”
Đường Tư Kỳ thầm nghĩ, đích xác ngồi tàu cao tốc sẽ tiết kiệm được kha khá thời gian. Về sớm biết đâu lại Check-in được vài chỗ, kiếm được hơn 300 đồng vàng ấy chứ.
Nghĩ tới đồng vàng lấp lánh ánh kim, Đường Tư Kỳ lập tức gạt bỏ lo sợ, đồng ý để Từ Thiên Ngưng đặt giúp vé tàu.
Từ Thiên Ngưng cũng biết Đường Tư Kỳ chưa từng đi tàu hoả bao giờ thế nên chị vừa đặt vé, vừa tỉ mỉ hướng dẫn cho cô em từng chút một.
Lúc sau, lại không màng Đường Tư Kỳ cự tuyệt, chị nhất định đưa cô ra ga tàu bằng được.
Đến nơi, chị không ngừng dặn dò tới lui: “Em đi vào bên trong, nhìn theo bảng chỉ dẫn là có thể tìm được phòng đợi.”
“Vâng vâng, em biết rồi.”
“Cho chị gửi lời hỏi thăm ba em nha.”
“Được rồi được rồi, chị cứ về đi, đừng lo cho em.”
Tạm biệt chị Thiên Ngưng, Đường Tư Kỳ một mình xách hành lý vào bên trong, lần đầu tiên trải nghiệm đi tàu cao tốc.
Nói ra thì đúng là mất mặt, nhưng quả thực Đường Tư Kỳ chẳng có kinh nghiệm gì thật. Tại ngay ngoài cổng trường đại học có bến xe khách, nên mấy năm học đại học cô toàn chọn đi ôtô cho tiện.
Lọt thỏm giữa nhà ga rộng lớn, Đường Tư Kỳ lơ ngơ như gái quê lần đầu lên tỉnh. May thay, cô cũng thuận lợi lên được đúng toa, tìm được đúng ghế ngồi của mình.
Không hổ danh là tàu cao tốc, lúc mới lăn bánh vận tốc chỉ rơi vào khoảng hơn trăm km/h. Ấy vậy mà vừa ra khỏi thành phố, nó đã vọt lên 200 rồi suýt soát gần 300km/h.
Tốc độ nhanh như vậy nhưng tuyệt nhiên không có cảm giác chòng chành rung lắc. Tàu đi êm ru, rất thoải mái và dễ chịu.
Đường Tư Kỳ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những rặng cây, những hàng cột điện vun vút lao nhanh về phía sau, cô không nhịn được, bật thốt thích thú: “Wow, thần kỳ ghê!”
Đối với cô mà nói, tất cả những gì đang diễn ra đều vô cùng lạ lẫm và mới mẻ. Đường Tư Kỳ dường như mở to mắt, giãn rộng các giác quan để thu hết mọi cảnh tượng kỳ thú xung quanh.
Bất ngờ hơn cả chính là cô phát hiện ở ngay phía trước mặt có trang bị một ổ cắm điện. Và cậu hành khách ngồi đối diện đang tập trung gõ phím lách cách.
Chợt nhớ tới đơn thiết kế bìa sách mới chốt hôm qua, Đường Tư Kỳ liền mở máy tính bảng, bắt đầu phác thảo ý tưởng.
Vì đã có kinh nghiệm từ bức mặt trời mọc trên ngọn hải đăng Tùng Khẩu nên đơn hàng này không thể làm khó Đường Tư Kỳ.
Theo từng nét bút điêu luyện, cảnh biển thơ mộng dần dần hiện ra, nắng vàng biển xanh và bãi cát trắng dường như trải dài vô tận. Bên góc phải là một ngôi nhà gỗ trắng cùng đôi tình nhân mắt đối mắt chan chứa lửa tình.
Khác với sự hùng vĩ của bức mặt trời mọc, ở bức hoạ này, Đường Tư Kỳ sử dụng tông màu chủ đạo là trắng và lam, gợi lên cảm giác tươi mát và lãng mạn.
Cả quá trình diễn ra xuyên suốt và thuận lợi. Loáng cái, bản phác thảo đã hoàn thành.
Giờ chỉ còn thêm thắt vài chi tiết nhỏ và tô màu nữa là xong, nhưng Đường Tư Kỳ quyết định dừng bút, bởi chỗ này không phải địa điểm lý tưởng, cô cần không gian yên tĩnh và riêng tư để hoàn toàn thả hồn vào trong tác phẩm.
Thôi thì dừng lại tại đây, về nhà rồi làm tiếp. Dù gì lượng công việc còn lại cũng không nhiều, chỉ cần thêm nửa giờ đồng hồ nữa là hoàn tất thôi.
===
Chú thích:
(1)Ôn Châu (giản thể: 温州, phồn thể: 溫州; bính âm: Wēnzhōu) là một thành phố trực thuộc tỉnh (địa cấp thị) với dân số 873.000 người ở đông nam tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Thành phố này giáp Lệ Thủy về phía tây và tây bắc, Thai Châu về phía bắc và đông bắc và nhìn ra Biển Đông Trung Hoa về phía đông, giáp tỉnh Phúc Kiến về phía nam. Ôn Châu có cảng nhượng địa cho ngoại quốc trước đây vẫn được gìn giữ đến ngày nay.