Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 37: Mua máy rửa bát
Ăn cơm xong, hai mắt tự nhiên trĩu xuống. Tại sáng nay dậy sớm quá, lại di chuyển đường xa nên đến giờ này Đường Tư Kỳ cũng bắt đầu thấm mệt. Cô bèn đặt báo thức rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Đúng hai giời năm mươi phút chiều, xe lửa dừng bánh ở nhà ga Ôn Châu. Đường Tư Kỳ hớn hở xách hành lý đi xuống, nhàn tênh và khoẻ re.
Chả bù cho trước đây, mỗi lần về quê là như đi đánh vật, người ngợm ê ẩm, hai chân xuống máu sưng vù vì ngồi lâu một chỗ. Nói chung tàu cao tốc thoải mái gấp vạn lần xe khách, vừa thuận tiện, nhanh chóng mà còn sung sướng nữa chứ. Không những có thể tự do đi qua đi lại thư giãn gân cốt, còn có cả chỗ mua cơm và nhà vệ sinh sạch sẽ để giải quyết nỗi buồn.
Từ giờ về sau cô sẽ chỉ chọn tàu cao tốc cho tuyến đường Thượng Hải - Ôn Châu, còn xe khách ấy hả, xin tạm biệt và không hẹn ngày tái ngộ!
Ra khỏi nhà ga, Đường Tư Kỳ không về nhà ngay, bởi vẫn còn việc quan trọng chưa làm, đó là đi kiếm đồng vàng.
Cô tiến tới trạm xe buýt ngay đầu cổng, nhảy lên con buýt chạy thẳng tới trường Trung học.
Tuy đã ăn cơm trưa nhưng nhớ tới món bánh chẻo áp chảo thơm phức là cơn thèm ăn lại tức khắc trỗi dậy.
Hồi còn học trung học, Đường Tư Kỳ có sở thích mua một phần bánh chẻo về nhà rồi buổi tối vừa ngồi giải đề vừa nhai nhóp nhép. Phải nói là mỹ vị nhân gian cũng chỉ tới đó mà thôi!
Lúc sau vào đại học, Đường Tư Kỳ luôn duy trì thói quen mỗi tháng về nhà một lần, nguyên nhân là vì nhớ nhung cái hương vị tuổi thơ ấy.
Xuống xe buýt, Đường Tư Kỳ quen đường quen lối, đi phăm phăm một mạch tới trước cửa quán.
“Chú ơi, cho cháu một suất bánh chẻo áp chảo nhé, phần nhỏ thôi ạ, tại cháu mới ăn trưa xong.”
Ông chủ ngẩng đầu rồi bật cười vui vẻ: “Ồ nhóc con về rồi đấy hả? Lâu rồi không thấy ghé quán chú. Đi làm xa à?”
Đường Tư Kỳ tự nhiên kéo ghế ngồi xuống: “Vâng, cháu đang làm ở Thượng Hải chú ạ.”
“Tận Thượng Hải cơ à, không tồi không tồi, thế cháu làm công việc gì?” Ông chủ vừa thoăn thoắt chiên bánh vừa tán gẫu cùng khách quen.
Cửa hàng mở ngay cổng trường trung học thế nên ngày nào cũng đón tiếp rất đông giáo viên cùng học sinh tới ủng hộ. Tuy tiếp xúc với nhiều người như vậy nhưng ông chủ vẫn nhớ rõ Đường Tư Kỳ là bởi vì cô thuộc số ít những học sinh sau khi tốt nghiệp rồi vẫn thường xuyên quay lại ăn vậy nên quen thân là lẽ đương nhiên.
Đường Tư Kỳ thành thật đáp: “Cháu vẽ tranh chú ạ.”
Ông chủ cười rõ tươi: “Ái chà, làm hoạ sĩ ở Thượng Hải cơ à, giỏi quá!”
Món bánh chẻo áp chảo chính là sủi cảo chiên. Chảo dầu sôi ùng ục, từng miếng sủi cảo trắng phau được thả vào, âm thanh xèo xèo phát ra mang theo mùi hương mê người khiến Đường Tư Kỳ vô thức liếm mép như con mèo nhỏ ham ăn.
Tuy rằng cửa tiệm có khá nhiều sự lựa chọn nhưng Đường Tư Kỳ vẫn luôn trung thành với loại nhân kinh điển nhất, thịt heo rau hẹ.
Không để Đường Tư Kỳ chờ lâu, ông chủ nhanh chóng bưng lên một phần bánh chẻo áp chảo nóng hôi hổi rồi mau lẹ lui xuống, không hỏi han gì thêm. Bởi ông đã quá quen với hình ảnh mọi người vùi đầu ăn và phớt lờ mình.
Đương nhiên, ông không lấy thế làm phật lòng, ngược lại còn vui là đằng khác. Vì điều đó thuyết minh món ăn nhà mình đủ ngon để hớp hồn thực khách.
Giống như bao người, Đường Tư Kỳ cũng đang mê đắm gắp một miếng bánh, chấm chút nước tương rồi bỏ tọt vào miệng.
Chính là hương vị này, hết xảy con bà bảy!
Vỏ mỏng giòn rụm, nhân đầy đặn cắn ngập răng. Ngoài thịt heo và rau hẹ còn trộn thêm vài miếng củ năng giòn ngọt, vừa giải ngấy lại vừa vui miệng.
Ông chủ thực sự rất có tâm, buôn bán bao năm nhưng vẫn giữ trọn hương vị như ngày đầu. Riêng về khoản này, Đường Tư Kỳ sẵn sàng dành tặng 100 điểm tuyệt đối.
Bởi vì gọi phần nhỏ nên chỉ loáng cái, đĩa bánh chẻo áp chảo đã nằm gọn trong bụng Đường Tư Kỳ. Tuy nhiên cô chưa đi vội mà rút điện thoại ra làm nhiệm vụ Check-in
[ Chúc mừng người chơi đã thành công Check-in “Tiệm bánh chẻo áp chảo lão Lý”. Xếp hạng: A. Khen thưởng: + 24 giờ sinh mệnh, +300 đồng vàng ( đã áp dụng chương trình ưu đãi nhân ba). Bảo khố: 1127 đồng vàng. Thọ mệnh: 113 giờ đồng hồ.]
Hạng A? Thế mà hệ thống xếp hẳn hạng A luôn. Cũng nể mặt nhau quá nhỉ, Đường Tư Kỳ khoái chí vỗ đùi đen đét.
Tiệm ăn vặt yêu thích nhận được đánh giá cao cũng đồng nghĩa với việc khẩu vị của bản thân được công nhận. Khỏi phải nói, Đường Tư Kỳ sung sướng và tự hào đến mức nào!
Không chỉ vậy, còn một niềm vui lớn hơn cả đó là Bảo Khố đã có hơn một ngàn đồng vàng. Đường Tư Kỳ lật đật kiểm tra đồng hồ, may qua vẫn chưa tới giờ cơm, còn thừa thời gian để lang thang đi xem đồ.
Tạm biệt ông chủ thân thiện, Đường Tư Kỳ chạy nhanh sang siêu thị điện máy nằm ngay ở con phố đối diện.
Siêu thị điện máy này rất lớn, bán tất tần tật các đồ điện tử và điện gia dụng, đa dạng về mẫu mã, phong phú về chủng loại, tha hồ lựa chọn.
Vừa vào cửa, đập vào mắt Đường Tư Kỳ là gian hàng bày bán điện thoại di động, laptop, máy tính bảng.
Đường Tư Kỳ sà ngay vào, thích thú gõ gõ bấm bấm.
Quả là máy mới có khác, chạy êm ru! Đã thế còn mỏng nhẹ nữa chứ.
Chả bù cho con laptop từ thời Napoleon nặng trình trịch mà cô đang cõng sau lưng.
Nếu có thể đổi sang dòng máy mới xịn hơn và nhẹ hơn thì tốt biết bao, di chuyển đi đây đi đó đỡ phải mang vác rườm rà, nặng nề.
Thật là một suy nghĩ điên rồ, ngoài Ôn Châu và Thượng Hải ra thì mình còn đi đâu được nữa, Đường Tư Kỳ bật cười tự giễu.
Thấy có khách tới, anh nhân viên liền đi lại gần, nhiệt tình giới thiệu: “Xin chào bạn, đây là dòng máy mới vừa ra mắt thị trường. Nhìn nó mỏng nhẹ vậy thôi nhưng cấu hình rất khủng, chơi game, lập trình hay thiết kế đồ hoạ đều vô tư. Bạn cứ nhìn vào các thông số của nó là biết…”
Anh nhân viên càng nói thì tâm Đường Tư Kỳ càng nhộn nhạo. Cô chỉ hận không thể lập tức xách ngay con máy này về.
Chỉ đáng tiếc vàng không đủ, thôi thì đành hẹn em khi khác vậy. Đường Tư Kỳ gạt lệ chua cay, nhìn lại con máy trong mơ lần cuối rồi dứt khoát đi lên lầu hai, tiến thẳng tới khu đồ điện gia dụng.
Với hơn 1000 đồng vàng hiện có thì đổi máy rửa bát là thích hợp nhất.
Không lên thì thôi, lên rồi mới biết chỉ riêng máy rửa bát thôi cũng có cơ man nào là mẫu mã, thương hiệu.
Đường Tư Kỳ đi xung quanh xem một lượt. Song chẳng có nhân viên nào lại hỏi han. Chắc có lẽ họ thấy cô quá trẻ, cho rằng không phải khách hàng tiềm năng nên không muốn mất thời gian vô ích. Thay vào đó, họ nhiệt tình với các cô các bác lớn tuổi hơn.
Tuy vậy Đường Tư Kỳ cũng không nóng vội, cô yên lặng đi theo nghe ké.