Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 382: Gần gũi thiên nhiên
Sang đến quầy rau, Từ Thiên Ngưng lại tiếp tục được phen ngỡ ngàng bật ngửa.
Rau ở Chiang Mai còn đắt hơn cả thịt!
Tuy nhiên xét mặt bằng chung thì vẫn rẻ hơn Thượng Hải chán. Thế nên một người từng sống trong cảnh chi tiêu chắt bóp mấy năm trời như Từ Thiên Ngưng mà nói thì quả thực chết mê chết mệt giá cả thị trường tại Chiang Mai.
Từ Thiên Ngưng lấy một túi gạo nhỏ, lựa một con cá ngon, vài dẻ sườn mềm, chút rau củ xanh non cùng ít gia vị đơn giản.
Đường Tư Kỳ thì bận rộn bên quầy trái cây, bụng bảo dạ mua ít thôi nhưng cuối cùng vẫn xách một đống nào xoài, chuối, lại còn cả dứa mini đặc sản Thái Lan nữa.
Về tới nhà, Từ Thiên Ngưng thuần thục xắn tay áo vo gạo ninh cháo rồi quay sang mổ cá, xào rau. Tất nhiên không thể thiếu món sở trường của chị, sườn non kho tỏi.
Đi du lịch nước ngoài mà được thưởng thức hương vị quê nhà thế này thì còn gì bằng. Đường Tư Kỳ và Lạc Tuấn Bảo mừng rối rít, lăng xăng phụ bóc hành, băm tỏi.
Tiếng cười nói lao xao hoà lẫn trong tiếng vung nồi leng keng, thức ăn xèo xèo, lửa đỏ rực, khói nghi ngút.
Trong một thoáng, Đường Tư Kỳ ngỡ quay về căn bếp năm xưa, tuy chật chội khó khăn nhưng đầy ắp biết bao kỷ niệm.
Cô cũng phát hiện thêm một điểm thú vị nữa ở Chiang Mai đó là giá cả thịt thà, hoa quả tương đối rẻ, giá nhà cũng không cao. Nói cách khác, mức sinh hoạt rất thoải mái, không bị áp lực nặng nề như những thành phố lớn.
[ Chúc mừng người chơi đã thành công chỉ ra điều thú vị thứ hai.]
Tranh thủ lúc đợi cơm, Đường Tư Kỳ thử lên mạng tìm hiểu thị trường bất động sản ở Chiang Mai. Nhìn chung bỏ ra tầm một ngàn đến ba ngàn mỗi tháng là có thể thuê được căn chung cư sạch đẹp, đầy đủ trang thiết bị nội thất, tiện ích bể bơi, bảo vệ 24/24. Đường Tư Kỳ đánh giá với mức giá này tương đối dễ thở, dễ sống.
Mà không riêng gì cô, cả chị Thiên Ngưng cũng có nhận định giống vậy.
“Công nhận ở đây đồ ăn thức uống, chi phí dịch vụ cái gì cũng rẻ. Chị thì hơi khó chứ công việc của em linh hoạt hơn, hay là thử suy xét thuê một căn ở chơi lâu lâu.”
Đường Tư Kỳ gật đầu: “Em cũng thấy thích nơi này, chưa tính tới những cái khác, chỉ riêng khoản mát xa là đã đủ chết mê rồi. Chị không biết đâu, em ngồi vẽ một ngày là cái lưng nó cứng đờ không cúi nổi. Nếu tốn mấy chục đồng mà có thể giãn gân giãn cốt, bớt đau nhức mệt mỏi thì ngày nào em cũng tình nguyện tốn, haha.”
Lạc Tuấn Bảo rối rít góp vui: “Con cũng thích nữa, thích hơn cả Băng Cốc.”
“Vậy sao?” Đường Tư Kỳ nhướn mày hỏi: “Sao Tuấn Bảo nhà mình lại thích Chiang Mai hơn Băng Cốc nhỉ? Nói cho dì Kỳ nghe xem nào.”
Lạc Tuấn Bảo lạch bạch chạy vào phòng khum tay bưng ra một bụm hoa sứ trắng muốt: “Dì nhìn này đẹp không, ban nãy đi về con nhặt được ở dưới sảnh chung cư đấy. Ở đây đi tới chỗ nào cũng thấy hoa.”
Từ Thiên Ngưng bổ sung thêm: “Ban nãy chỗ hai chị em mình mát xa ở trước cửa tiệm cũng có một giàn hoa giấy đẹp lắm, hoa nở đỏ rực phủ kín cây. Có thể là do khí hậu tốt nên hoa cỏ sinh trưởng khoẻ mạnh.”
Vừa nãy đi ngoài phố Đường Tư Kỳ còn để ý thấy rất nhiều xe gắn máy lưu thông trên đường, rồi trên đầu thì dây điện kéo ngang kéo dọc lung tung chẳng chịt, không hề được điều chỉnh quy hoạch như các thành phố lớn, càng không thấy sự tồn tại của các toà cao ốc chọc trời che khuất tầm nhìn. Nhưng vì chưa bị bê tông hoá nên nó mang đậm hơi thở thiên nhiên, gần gũi gắn kết với môi trường đem đến cảm giác yên lành hạnh phúc cho người dân.
Ba người thi nhau liệt kê những ưu điểm khiến mình có cảm tình với Chiang Mai
Từ Thiên Ngưng: “Tuy căn hộ này hơi cũ nhưng nhà cũ mới tốt, khiến người ở có cảm giác thả lỏng, thoải mái.”
Lạc Tuấn Bảo thêm vào: “Người dân nơi đây cũng rất vui vẻ, lúc nào cũng thấy mọi người tươi cười như hoa.”
Tuy mới tới một ngày song Đường Tư Kỳ đã cảm nhận được Chiang Mai là một thành phố có nhịp sống chậm rãi bình đạm, không cần Building cao ốc xa hoa, ngược lại nhà cổ tường cũ lại tạo thành dấu ấn đặc sắc thu hút khách du lịch, phát triển kinh doanh trong cổ thành.
Rất khó để chỉ ra những điểm xuất sắc vượt trội ở Chiang Mai, nhưng lại rất dễ khiến người ta say lòng lạc bước chốn này. Không phải vì cái gì quá cao siêu to tát mà chính là bầu không khí nhẹ nhàng bình yên, giúp dễ dàng tìm về chính mình, chữa lành và xoa dịu tâm hồn. Cái cảm giác này rất khó kiếm tìm, ngay cả ở Trung Quốc cũng hiếm nơi nào có được.
Cùng sở thích nên chuyện nói hoài không dứt, bữa cơm cũng nhờ vậy mà vui vẻ và ngon miệng hơn.
Ăn xong, Lạc Tuấn Bảo thành công rủ được mẹ xuống hồ tập bơi. Còn Đường Tư Kỳ thì ở lại thêm màu thêm nét cho những bức ký hoạ Thái Lan vẫn còn đang dang dở.
Đang làm thì chợt nhớ ra việc quan trọng, Đường Tư Kỳ lật đật mở giao diện hệ thống, í ới gọi Tiểu Bạch
“Tiểu Bạch ơi, ban nãy tụi chị nấu cơm vẫn còn dư chút sườn kho tỏi nè, ngon lắm. Nếu giờ chị Check-in thì em có ăn được không?”
Tiểu Bạch lắc lắc cái đầu nhọn hoắt, bên trên liền xuất hiện dòng chữ: “Nếu tự nấu thì em không nhận được. Nhưng không sao đâu, cô chủ đừng buồn. Sau này ra ngoài ăn nếu thấy cái nào ngon ngon chị nhớ Check-in là em ở trong này cũng sẽ ăn được.”
“Vậy hả, buồn thế”, Đường Tư Kỳ tiu nghỉ, “Thôi được rồi, sau này đi ăn bên ngoài chị sẽ nhớ Check-in.”
Tiểu Bạch: “À đúng rồi, các chị ra nước ngoài du lịch mà tự đi chợ nấu cơm cũng là một trải nghiệm mới lạ, có thể Check-in tích điểm thưởng đấy.”
“Ờ ờ vậy hả, để chị thử xem sao”
[Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công hoạt động “Thuê căn hộ dịch vụ tại Thái Lan và tự nấu một bữa cơm.”
Xếp hạng: S
Khen thưởng: 3000 vàng.]
[Thẻ ưu đãi nhân đôi: 3000 vàng.]
Hahaha, Đường Tư Kỳ ôm điện thoại cười hăng hắc. Sau khi xuất ngoại, bảo khố của cô tăng trưởng theo tốc độ chóng mắt. Sểnh ra một cái không cẩn thận là lại có tiền rơi vào đầu, ngại ghê chứ!