Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 385: Tiếp tục cố gắng nhé tôi ơi!
Hai món Từ Thiên Ngưng gọi cũng xuất sắc không kém.
Thịt gà cuốn lá phù trúc được làm hoàn toàn từ những nguyên liệu địa phương tươi ngon, mới nhất trong ngày, kết hợp với các loại gia vị độc đáo cùng phương thức chế biến riêng biệt đã cho ra một món ăn nghe tên thì không mới nhưng hương vị lại không giống bất cứ phiên bản nào.
Tuy nhiên món khiến mọi người bất ngờ hơn cả là đĩa rau xào xanh mướt này đây. Thực phẩm chay vốn không bao giờ hấp dẫn được mấy đứa mê thịt, ấy vậy mà chẳng hiểu bằng một thế lực kỳ diệu nào, hai dì cháu bình thường lười ăn rau nhất nhà giờ đây lại tranh nhau gắp lấy gắp để, và cơm thun thút. Loáng cái đĩa rau đầy ụ đã chỉ còn lại chút mỡ xào cùng vài tép tỏi chỏng chơ.
Từ Thiên Ngưng lắc đầu bật cười: “Chắc tôi phải học cách làm cái món này để về trị mấy đứa kén ăn rau mới được.”
Ăn xong bữa cơm hôm nay, Đường Tư Kỳ đã phần nào nắm bắt được phong vị ẩm thực của người dân Bắc Bộ Thái Lan. Không đi thì cứ nghĩ ở Thái chỉ toàn cà ri cua với súp tomyum, sang đây rồi mỗi biết mỗi vùng miền lại có một khẩu vị đặc trưng riêng.
Đường Tư Kỳ Check-in và được hệ thống xếp hạng A. Cô mừng lắm nhưng không phải vì số vàng thưởng mà là đã làm được thêm một nhiệm vụ nữa giúp Tiểu Bạch.
Cô gấp gáp mở giao diện, đang định mở miệng hỏi đã nhận được thùng dụng cụ chưa thì liền trông thấy nhóc Tiểu Bạch ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, trước mặt bày cơm chiên trái dứa, rổ đồ chiên khai vị, rau xào cùng thịt gà cuộn lá phù trúc.
Ở ngoài này Đường Tư Kỳ ăn sao thì vào trong hệ thống cũng giống hệt như vậy, phần nào phần nấy đầy ú u, để phía trước cậu nhóc bút chì bé xíu trông lại càng như phóng to gấp đôi.
Bình thường đã quen với hình ảnh giản dị, gần gũi của cậu em trong bộ đồ bảo hộ màu xanh lam, hôm nay tự nhiên đổi sang âu phục chỉnh tề, lịch lãm thấy cũng bô trai và sáng sủa ra phết. Mà thằng nhóc này có vẻ rất cẩn thận, trên cổ đeo cả khăn ăn, động tác cũng chậm rãi từ tốn như thể sợ làm dây thức ăn ra quần áo.
Nhìn bộ dáng thì rõ là ưu nhã, quý tộc song tốc độ phải sánh ngang với tằm ăn rỗi, chưa gì đã đánh veo nửa phần cơm trái dứa.
Nhanh chậm dung hoà, thật khó tưởng tượng hai phong cách đối nghịch lại có thể kết hợp và cho ra hiệu quả thẩm mỹ đẹp mắt tới vậy, Đường Tư Kỳ như bị hút vào màn hình, không sao dời mắt ra được.
Cứ món này vơi đi sẽ ngay lập tức có món khác lấp đầy, thẳng tới khi khay tương cà tím xuất hiện, Đường Tư Kỳ toan lên tiếng nhắc nhở nhưng chợt khựng lại vì bên cạnh đang có Lạc Tuấn Bảo và Từ Thiên Ngưng. Nhưng giả cô có nói được thì chắc gì đã kịp với tốc độ của Tiểu Bạch.
Cái đùi gà vàng ruộm, chấm đẫm thứ nước sốt kinh hoàng với Đường Tư Kỳ nhưng Tiểu Bạch lại cho vào miệng cắn tỉnh bơ, chẳng có bất cứ phản ứng gì, ngay cả mặt cũng không đỏ.
Đường Tư Kỳ: “…”
Không lẽ Tiểu Bạch là quản lý trong hệ thống nên được cài đặt chế độ ăn cay siêu phàm hơn người thường?!
Nhưng không, đúng một giây sau, Tiểu Bạch bay ra khỏi ghế, nhảy tưng tưng như dưới chân bị bỏng rồi lao thẳng vào phòng bếp, trực tiếp dùng tay vốc nước máy súc lấy súc để.
Chật vật một hồi lâu, cậu chàng mới thẳng lưng lên được.
Đường Tư Kỳ che mặt, khổ thân. Xem ra cậu em cũng không biết ăn cay giống mình.
Khi Tiểu Bạch một lần nữa quay trở lại bàn ăn, bên cạnh đã xuất hiện thêm chiếc thùng dụng cụ màu lam quen thuộc.
Tiểu Bạch kinh hỷ hô vang, sà ngay tới bên chiếc thùng mở ra kiểm tra đồ nghề bên trong.
Búa này, kiềm này, cờ lê, kéo, xẻng xúc cát, bời cào đất, đinh tán, ốc vít…tất cả đều đầy đủ. Tiểu Bạch sướng điên, tỉ mẩn lấy từng thứ ra sắp thành hàng dài ngắm nghía rồi cẩn thận xếp từng chiếc vào lại trong thùng theo đúng vị trí quy định.
Xong xuôi ngay ngắn, cu cậu lại nhặt từng cái một lên bày ra bàn cho đến hết, sau đó lần lượt cất lại vào thùng.
Đường Tư Kỳ to đầu, vui chỗ nào mà ngồi làm hoài vậy trời?!
Nhưng rồi nhớ ra chính bản thân cô ngày bé cũng từng y hệt như vậy. Đó là lúc được mẹ mua cho hộp bút mới, trong đó có bút chì đen tập viết, sáp màu tập tô, cục tẩy, thước kẻ…Chỉ vài món vậy thôi mà sáng nào cô cũng đứng xếp nửa tiếng đồng hồ không biết chán.
Có thể Tiểu Bạch cũng quý thùng đồ nghề lao động giống như bạn nhỏ Tiểu Kỳ năm đó trân trọng đồ dùng học tập. Huống chi còn là thứ mất đi rồi tìm lại được thì càng nâng niu hơn bảo bối.
[Người chơi đã giúp quản lý chuộc lại thùng dụng cụ.
Hệ thống khen thưởng: 1 viên kim cương.]
Đường Tư Kỳ nhoẻn miệng cười. Vậy là được thêm một món nữa rồi, tiếp tục cố gắng nhé tôi ơi!
Trong lúc ngồi đợi tiêu hoá thức ăn, Đường Tư Kỳ phổ cập thêm kiến thức về sao Michelin cho Lạc Tuấn Bảo.
Michelin là một danh hiệu danh giá trong ngành ẩm thực nhưng cha đẻ của nó lại là một công ty sản xuất lốp xe tại Pháp. Năm 1900, họ cho ra đời cuốn The Michelin Guide - cẩm nang ẩm thực hàng đầu thế giới, với mục đích giới thiệu các quán ăn ngon trên hành trình lăn bánh của các bác tài và được xếp hạng từ một tới ba sao dựa vào chất lượng món ăn, thực đơn, dịch vụ và không gian nhà hàng. Trải qua hơn 100 năm, Michelin Guide trở thành một nguồn tài liệu đáng tin cậy để mọi người khám phá những nhà hàng và khách sạn tốt nhất trên toàn thế giới.
Lạc Tuấn Bảo nghe xong thì thích thú vô cùng, quấn lấy mẹ đòi mở điện thoại tìm xem ở Chiang Mai còn nhà hàng nào được giải thưởng Michelin nữa không.
“Con thấy 711 cũng xứng đáng được nhận sao Michelin!”
Có thể nhìn ra được, 711 Thái Lan đã chiếm trọn trái tim Lạc Tuấn Bảo. Ban đầu cu cậu cứ tưởng chỉ ở Băng Cốc mới có, nào ngờ tới Chiang Mai cũng thấy nhan nhản đầy đường. Cu cậu mê lắm, hầu như ngày nào cũng đòi ghé vào một lượt cho thoả đam mê.