Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 399: Ngày đầu trên đảo
Từ một chấm đen nhỏ xíu trên đại dương mênh mông, Koh Sumai dần phóng to trước con mắt ngỡ ngàng của Lạc Tuấn Bảo.
Cậu nhóc không thể ngờ, cái “hòn đảo nhỏ” trong lời giới thiệu của dì Kỳ lại vĩ đại tới vậy, đã thế còn có cả khách sạn, nhà cao tầng, đường xá, quốc lộ không khác gì trong đất liền.
Điều này hoàn toàn trái ngược với những gì Lạc Tuấn Bảo tưởng tượng trước đó. Không Robinson, không thổ dân đóng khố râu tóc xồm xoàm, càng không có cảnh dựng lều bên bờ biển, vớt cá lên ăn, hái dừa thay nước, đốt lửa xua đuổi thú dữ.
Thậm chí còn chẳng phải đi bộ nữa cơ, xuống tàu là có ngay một chiếc Xỏn thẻo đợi sẵn, tiện lợi hệt như ở Băng Cốc.
“Phành phạch phành phạch…” Xỏn thẻo đưa du khách từ bờ biển đi sâu vào lòng đảo.
Không khí trên đảo thích hơn trong đất liền nhiều, gió thổi lồng lộng, mát lịm tim còn Lạc Tuấn Bảo thì cứ không ngừng ồ oà trong thích thú
“Oa, trên đảo cũng có đại siêu thị.”
“Ôi cả quán nhậu khuya nữa kìa.”
“Trời trời nhiều xe máy thế.”
“Thật là nhiều người nước ngoài.”
“Ô thích quá mẹ ơi, 711 kìa, trên đảo thế mà cũng có cả 711, hahaha…”
Đường Tư Kỳ đến là buồn cười, bộ con nghĩ đảo là lạc hậu lắm hả?!
Koh Samui hiện có bốn bãi biển đã được đưa vào khai thác. Trong đó bãi Maenam và Bophut nằm ở phía bắc đảo, gần bến tàu là có vẻ yên tĩnh hơn cả, ít khách du lịch, giá cả khách sạn và dịch vụ thấp hơn mặt bằng chung, thích hợp đi nghỉ dưỡng theo nhóm gia đình.
Còn nếu muốn ngắm mặt trời mọc thì bãi Lamai là sự lựa chọn tuyệt vời. Hầu như du khách Âu Mỹ đều chọn ở đây, chính vì thế mà mấy năm nay Lamai được nhắc tới rất nhiều trên các tạp chí du lịch.
Tuy nhiên nổi tiếng nhất vẫn phải kể tới bãi Chaweng. Nằm ở phía đông hòn đảo, Chaweng được coi là bãi biển tốt nhất, cơ sở hạ tầng phát triển với nhiều quán bar mọc san sát, dãy nhà hàng nối tiếp, chợ đêm sầm uất náo nhiệt. Là điểm ăn chơi hút khách nhất Koh Samui và đương nhiên cũng ồn ào, đông đúc nhất.
Đường Tư Kỳ lựa tới lựa lui, cuối cùng vẫn quyết định chọn Chaweng. Tuy rằng giá khách sạn có cao một chút nhưng bù lại ăn uống, vui chơi đều thuận tiện. Cần gì chỉ cần bước xuống cửa khách sạn là có ngay.
Chaweng cũng sở hữu cung đường biển đẹp như tranh, chạy dài hơn bốn cây số, thậm chí phải chia thành ba phần Chaweng Bắc, Chaweng Trung tâm và Chaweng Noi (Chaweng nhỏ). Chỉ vậy cũng đủ biết nó được quy hoạch bài bản đồng bộ, ít nhất sẽ không khiến mình thất vọng.
Xe đỗ xịch trước cửa khách sạn, Lạc Tuấn Bảo hưng phấn nhảy ào xuống rồi quay lại một tay kéo mẹ, một tay kéo dì Kỳ. Cu cậu đang rất nôn nóng muốn xem xem khách sạn trên đảo sẽ khác gì so với trong đất liền.
Nhìn từ bên ngoài, khách sạn là một toà kiến trúc mang đậm sắc thái truyền thống nhưng bước vào đại sảnh lại có sự pha trộn giữa hiện đại và cổ điển, khiến tổng thể không gian mềm mại hơn. Những mảng xanh rộng lớn tươi mát, sắc hoa trang nhã tô điểm, hương thơm dịu nhẹ, âm nhạc du dương mang tới cảm giác xa hoa, sang trọng.
Làm xong thủ tục đăng ký, lễ tân dẫn ba người đi nhận phòng.
Khu phòng ở nằm sau đại sảnh, là một toà nhà cao ba tầng, gồm rất nhiều phòng. Từ sảnh chính tới đó, hai bên đường hoa sao dẫn lối, dưới chân là con đường mòn lát sỏi, khẽ lạo xạo theo từng nhịp bước nghe khá vui tai.
Vì sẽ lưu lại đây bốn đêm nên Đường Tư Kỳ muốn chọn phòng lầu cao, có ban công hướng biển. Thế nên lễ tân đã sắp xếp cho bọn cô ở tầng ba, ngay phòng đầu dãy, đảm bảo tầm nhìn rộng rãi, không bị che khuất. Và tuy chỉ cao ba tầng nhưng cũng được trang bị thang máy, cực kỳ thuận tiện.
Đẩy cánh cửa gỗ bước vào trong phòng, Lạc Tuấn Bảo thực sự không kìm được, “quàoo” lên một tiếng rồi vui sướng chạy khắp nơi.
Diện tích phòng siêu rộng, có một giường đôi và một giường đơn êm như nhung, toilet có bồn tắm nằm xịn xò nhưng những cái đó không là gì so với chiếc ban công hướng thẳng ra phía biển. Lạc Tuấn Bảo ngây ngẩn ngắm nhìn đại dương bao la, nắng dát vàng trên nền biển xanh thẳm, bãi cát trắng xoá trải dài tít tắp, hàng dừa nhấp nhô, thấp thoáng bên dưới là dãy biệt thự kiểu cổ.
Khung cảnh như thơ như vẽ, đẹp đến độ Lạc Tuấn Bảo không thốt nên lời.
Mãi một lúc sau cu cậu mới quay vào, vừa buông ba lô khỏi vai là cái miệng rối rít rủ: “Mẹ ơi, mình ra bờ biển chơi đi, con muốn ra biển chơi, con muốn đi tắm biển, được không mẹ, mình đi luôn được không mẹ…”
Tuy rằng ban nãy trên tàu và xỏn thẻo, cu cậu đã được thấy biển rồi. Song dù sao cũng là ở khoảng cách xa. Cậu muốn ra tận nơi, miết chân xuống cát mịn, ngâm mình dưới đại dương để xem có khác gì với bể bơi không.
Dầu gì cũng có một kiện tướng bơi lội ngay bên cạnh đây rồi, dù đại dương có rộng lớn đến mấy thì cậu cũng không sợ. Mẹ chắc chắn sẽ bảo vệ cậu.
Thấy con trai háo hức quá, Từ Thiên Ngưng tuy hơi mệt nhưng cũng bất đắc dĩ chiều theo. Chị mở Vali lấy đồ bơi cho con. Đường Tư Kỳ thấy thế thì cũng thay đồ nhưng không xác định là có bơi hay không nên khoác thêm cái áo chống nắng rồi cùng Tuấn Bảo xỏ tông lào, loẹt quẹt xuống biển.
Nhưng từ khu cô ở muốn đi ra biển phải băng qua dãy biệt thự cổ mà ban nãy đứng trên ban công Lạc Tuấn Bảo đã nhìn thấy. Khu này thì cao cấp hơn, tuy nhiên biệt thự liền kề vẫn chưa đắt bằng biệt thự đơn lập, có đường riêng đi thẳng ra biển. Và muốn riêng tư hơn nữa thì có loại cao cấp nhất là biệt thự sát biển. Tất nhiên giá cả không phải ai cũng đủ điều kiện chi trả nhưng bù lại có hồ bơi riêng nối liền với biển, đặc quyền tối cao!
Lạc Tuấn Bảo vừa đi vừa ngoái đầu nhìn, hâm mộ rớt tròng mắt
“Chà đẹp quá, nếu mình được ở đây thì thích nhỉ.”
Từ Thiên Ngưng mỉm cười: “Mẹ với dì con chưa đủ giàu để thuê chỗ này, nhưng phòng mình cũng tốt cũng đẹp mà.”