Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 401: Hoạt động trên biển
[Nhiệm vụ nhanh tại Koh Sumai:
Trong vòng 2 ngày, người chơi hãy thử sức 5 với hoạt động trên biển.]
Đường Tư Kỳ: ???
Hoạt động trên biển, cụ thể là cái gì?
Cô kéo kính lưng chừng sống mũi, nheo mắt quan sát xung quanh, có người chơi bóng chuyền bãi biển, có người lướt ván, chèo Kayak, chơi thuyền chuối, cưỡi mô-tô nước…Đường Tư Kỳ bắt đầu chóng mặt, tuột huyết áp rồi đấy!
Đừng nói hệ thống bắt cô chơi mấy cái trò vận động này nha!
Đường Tư Kỳ giằng co giây lát, lội nước cũng được tính là hoạt động biển mà phải không, vừa nhẹ nhàng thư thái quan trọng nhất là hợp với cô.
Đúng lúc này mẹ con Từ Thiên Ngưng bơi mệt, ướt lướt thướt dắt nhau lên bờ nghỉ ngơi.
“Hai mẹ con trông đồ nhé, em xuống làm vài vòng đây”, Đường Tư Kỳ đứng dậy vươn vai.
Từ Thiên Ngưng nhoẻn miệng cười: “Cứ tưởng nằm lỳ ở đây không chịu xuống chứ. Ừ, đi đi, ngâm mình dưới biển thích lắm. À đã thoa kem chống nắng chưa?”
“Rồi rồi”, Đường Tư Kỳ gật qua loa đại khái nhưng mới bước được hai bước đã bị Từ Thiên Ngưng túm ngược trở lại
“Cái mặt phải thoa dày lên, đừng để bị cháy nắng.”
Đường Tư Kỳ miễn cưỡng chìa cái mặt ra cho bà chị thoa tới thoa lui, tận tới khi da mặt trắng hơn da cổ mấy tông chị ấy mới yên tâm thả cho cô đi.
Trốn cả buổi trưa trên ghế nằm phơi nắng, giờ mới thực sự bước chân xuống biển, được làn nước ấm áp vây quanh vỗ về cả cơ thể, Đường Tư Kỳ cảm thấy thoải mái vô cùng.
Cát ở đây rất mịn, đi cực kỳ êm chân. Đường Tư Kỳ rất thích chôn mười đầu ngón chân xuống cát, đứng vững ở đó đợi từng đợt thuỳ triều dềnh lên rồi rút xuống, cuốn theo cả những áp lực căng thẳng ra xa.
Gió lồng lộng, sóng rì rào, phía trước mặt là đại dương mênh mông nối liền đường chân trời xanh thẳm. Chưa bao giờ Đường Tư Kỳ thấy mình nhỏ bé tới vậy.
Sóng đánh càng lúc càng mạnh, tung bọt trắng xoá bắt ướt hết người. Ban đầu nước chỉ lưng lửng mắt cá chân rồi nâng dần tới bắp chân, tới eo. Đường Tư Kỳ rướn người về phía trước, trực tiếp ngụp xuống làn nước mát rượi, hai chân hay tay nhịp nhàng phối hợp, nương theo con sóng đưa cơ thể bồng bềnh trôi ra xa.
Bơi ngoài biển tất nhiên khác bơi trong hồ. Cũng may hôm nay sóng không quá lên nên Đường Tư Kỳ vẫn có thể kiểm soát được.
Lạc Tuấn Bảo ngồi trên bờ vừa lau tóc vừa hâm mộ không thôi: “Dì Kỳ bơi cũng giỏi nữa, sao có mỗi mình con là học mãi không được vậy mẹ?”
Trước đó lúc tập trong hồ, rõ ràng cậu đã điều khiển được nhịp thở đều đặn rồi nhưng chẳng hiểu sao ra đây lại luống cuống rớt nhịp, đáng lẽ phải thở ra thì lại hít vào báo hại uống không biết bao nhiêu ngụm nước biển. Đã vậy còn quên cả động tác nên chẳng giữ được thăng bằng, lúc thì chìm nghim nghỉm lúc lại nổi nhưng là nổi cái mông cắm đầu xuống dưới.
Cũng may có mẹ ở bên túm lại kịp thời rồi kiên nhẫn hướng dẫn cho cậu lại từ đầu. Đánh vật suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cậu cũng từ từ thích nghi được với cảm giác dưới biển.
Thế nhưng dì Kỳ thậm chí còn chẳng cần thời gian làm quen, cứ thế là ào xuống bơi được luôn. Lạc Tuấn Bảo thất thểu buồn thỉu, cảm giác thất bại lại một lần nữa ùa về.
Từ Thiên Ngưng dịu dàng an ủi con trai: “Dì Kỳ của con tuy không phải người học nhanh nhất nhưng lại là người kiên trì nhất trong đám thiếu nhi lúc bấy giờ. Mẹ nhớ là mẹ với đám bạn luyện có một tháng hè, Tư Kỳ không tham gia chung được nhưng sau đó đã một mình tự luyện tới tận tháng mười một trời lạnh đến độ không thể xuống nước được nữa mới chịu dừng. Hè năm sau, từ một người bơi kém nhất nhóm Tư Kỳ đã vươn lên đứng hàng giữa, bỏ xa rất nhiều bạn. Con nhìn đi, bao nhiêu năm vậy mà động tác của dì ấy vẫn chuẩn xác như cũ, không bị lệch lạc tẹo nào.”
Lạc Tuấn Bảo mới vừa lau khô người đã lại hừng hực khí thế muốn lao xuống nước: “Con đi tập tiếp đây.”
May mà Từ Thiên Ngưng nhanh tay lẹ mắt cản kịp: “Ôi thôi thôi, hôm nay luyện đến đây thôi, mỗi ngày luyện một ít, nhiều quá cũng không tốt. Con xem đi, vai đã đỏ cả màng thế này rồi, nếu còn phơi nữa là thể nào cũng bị cháy rát, mai làm sao bơi tiếp.”
Phải vậy Lạc Tuấn Bảo mới chịu từ bỏ.
Đường Tư Kỳ cũng không bơi lâu, cô chỉ sải vài cái tượng trưng rồi vội chạy lên bờ, chẳng thèm lấy khăn bông thấm nước mà vồ ngay điện thoại kiểm tra trước tiên, mặc cho người ngợm ướt sũng, đầu tóc nhỏ nước tí tách cũng không buồn bận tâm
[Nhiệm vụ nhanh Koh Sumai:
Tiến độ hoàn thành: 1/5]
Đường Tư Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Thấy chưa cô nói mà, nghịch nước cũng được tính là hoạt động trên biển. Thế này thì đánh bóng chuyền hay xây lâu đài cát có khi cũng được.
Nghĩ vậy, Đường Tư Kỳ bèn rủ rê đồng đội
“Này Tuấn Bảo, góc bên kia râm mát phết hay mình qua đó đánh bóng chuyền đi.”
Lạc Tuấn Bảo dẩu mỏ: “Nhưng mà con không biết chơi.”
Đường Tư Kỳ nhún vai đáp tỉnh bơ: “Thì cứ đánh đại thôi, dì cũng đâu biết.”
Từ Thiên Ngưng phủi cát trên nệm ghế, trực tiếp nằm xuống: “Hai dì cháu cứ đi chơi đi, chị ở đây trông đồ cho.”
Tất nhiên chị cũng gọi một ly nước trái cây mát lạnh, vừa uống vừa ngắm cảnh biển sôi động trước mắt. Chẳng trách ban nãy Đường Tư Kỳ cứ nằm dài trên đây chẳng chịu xuống. Thích thế này cơ mà, cho chị nằm cả ngày cũng được.
Sân đánh bóng chuyền cũng là của khách sạn quy hoạch, có dựng lưới, căng vạch đàng hoàng. Và dĩ nhiên vẫn miễn phí cho khách cư trú.
Vừa hay lúc này có một cặp mẹ con cũng muốn vào chơi thế là nhân viên sắp xếp cho bốn người chơi chung sân, còn chu đáo đưa cho bọn họ mấy trái bóng cỡ nhỏ chuyên dùng cho thiếu nhi.
Đứa bé bên kia ước chừng lớn hơn Tuấn Bảo hai tuổi, vóc dáng cũng cao lớn hơn. Thấy vậy Tuấn Bảo càng nghiêm túc học, nhân viên hướng dẫn thế nào là đứng đúng như vậy. Tư thế chuẩn xác, nom cũng ra hình ra dáng lắm.