Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 403: Biển đêm
Tuy nhiên đấy mới chỉ là phần khởi động làm quen thôi, giờ mới bắt đầu tăng tốc vượt chướng ngại vật này.
Ca-nô vun vút rẽ sóng đạp gió lao về phía trước rồi bằng một cú đánh lái điệu nghệ, nó đột ngột quẹo cua, thuyền chuối phía sau theo quán tính văng ra rồi bị giật lại, tiếng cười tiếng hét vang vọng cả một vùng biển
“Aaa….haha…thích quá…sợ vãiiii…”
Thân thuyền là phao bơm căng nên rất nhẹ, bồng bềnh dễ lật. Sáu người Đường Tư Kỳ ghì dây bảo hộ bằng cả sinh mạng. Chốc chốc bác lái ca-nô phải ngoái đầu kiểm tra sĩ số, thấy vẫn đủ mặt các anh hào là lại mạnh mẽ nhấn ga phóng tiếp.
Cô em ngồi phía sau Đường Tư Kỳ bắt đầu luống cuống: “Anh ơi làm sao bây giờ, em sợ rớt quá, vừa rồi suýt chút tuột tay rơi xuống biển, với cả cứ có cảm giác thể nào cũng có người rơi xuống.”
Anh người yêu đang chơi vui nên chẳng lo lắng gì: “Ôi dào không sao đâu, nếu rớt đã có cứu hộ biển, không chết được.”
Cô gái bực tức lụng bụng: “Nói như anh thì nói làm gì!”
Vòng cuối cùng cũng là vòng về đích, Đường Tư Kỳ cảm nhận rõ chiếc ca-nô cố tình lạng lách đánh võng. Hai tay cô bám vào dây thừng chắc tới độ nổi rõ gân xanh, vì cô cũng giống em gái phía sau, sợ rơi xuống biển.
Mắt thấy bờ ở ngay trước mặt, vừa mới nghĩ trong đầu “thoát rồi”, thì ngờ đâu ca-nô đột ngột cua gấp một góc 180 độ, hất văng cả sáu người xuống biển. Thuyền chuối lật chổng vó kết hợp cùng tràng cười không thể sảng khoái hơn của bác lái ca-nô báo hiệu chuyến hành trình kết thúc hoàn mĩ.
Vì tất cả đều mặc áo pháo nên không sợ chìm nhưng cũng chính vì như vậy mà cản trở khả năng bơi lội. Chỉ có một quãng ngắn mà Đường Tư Kỳ chật vật mãi mới bò được vào bờ. Mặt mũi bơ phờ, thở không ra hơi nhưng rất vui, lâu rồi cô mới chơi vui như vậy.
Đường Tư Kỳ âm thầm chấm 10/10, trộm nghĩ nếu sau này có ai đi biển cô nhất định sẽ đề cử trò này.
Đi được 3/5 chặng đường rồi, tuy nhiên tốn sức quá thế nên Đường Tư Kỳ đành phải tạm dừng tại đây, hẹn ngày mai tiếp tục.
Lúc cô thất thểu lết được cái thân mệt nhừ về phòng thì mẹ con chị Thiên Nhưng đã tắm gội thơm tho sạch sẽ. Chị đang đứng trước gương sấy tóc cho Tuấn Bảo.
Vừa thấy bộ dạng ướt lướt thướt của Đường Tư Kỳ, Từ Thiên Ngưng rất lấy làm ngỡ ngàng: “Ủa em bơi tiếp hả?”
Đường Tư Kỳ ngồi trên bồn tắm thở phì phò. Trong lúc đợi nước đầy, cô thuật lại cho chị nghe về cái trò thuyền chuối ban nãy.
Bằng giọng kể không thể sinh động hơn, Đường Tư Kỳ đã thành công khơi dậy cái tính ham vui của bà chị: “Haha nghe vui thế, mai em trông Tuấn Bảo nhé chị cũng muốn chơi thử một lần cho biết.”
Lạc Tuấn Bảo vùng vằng kháng nghị: “Con cũng thích, con cũng muốn chơi.”
“Trò đó không thích hợp với con nít, nguy hiểm lắm. Ban nãy trên đường về dì thấy có mấy bạn nhỏ xây lâu đài cát đẹp lắm, hay mai dì với con cũng đắp một toà nhé, thế nào?” Đường Tư Kỳ muốn di dời sự chú ý của thằng cháu nhưng rất tiếc bất thành.
“Mấy trò cảm giác mạnh cũng không thích hợp với con gái, cũng nguy hiểm vậy, nhưng dì chơi có sao đâu.” Lạc Tuấn Bảo nghiêm túc lý sự.
Đường Tư Kỳ suýt chút quên, thằng nhóc này không dễ dụ như mấy đứa nhỏ bình thường thế nên cô phải đổi qua cách nói khác: “Đúng là chơi thì rất vui nhưng dễ lật thuyền rơi xuống biển.”
Y như rằng, mặt thằng nhóc đổi sắc liền: “Lật thuyền rơi xuống biển sao?”
“Đúng vậy, con nhìn đi, ban nãy chơi bóng chuyền với con tóc gì vẫn gọn gàng đúng không, còn giờ nom có khác gì gà rù mắc mưa không. Khúc cuối cả thuyền đều bị hất văng xuống biển hết, dì con phải tự bơi vào bờ đấy, mệt muốn chết.”
Ban nãy cứng miệng bao nhiêu thì bây giờ cu cậu rón rén bấy nhiêu: “Thế nếu con cẩn thận một chút thì sẽ không sợ bị rơi phải không dì?”
Đường Tư Kỳ nhún nhún vai: “Dì cũng rất cẩn thận, trên thuyền có tổng cộng 6 người, toàn to khoẻ lực lưỡng mà cũng rơi hết đó thôi. À có 2 người suýt chút bị rơi dọc đường nữa kìa.”
Lạc Tuấn Bảo biểu rình rối rắm, nó vừa là con nít, lại học bơi chưa xong. Nhỡ đâu rơi xuống nhỏ quá người ta không nhìn thấy là tiêu đời.
“Thế thôi, nghe có vẻ cũng không vui lắm. Mai con chọn xây lâu đài cát.”
Đường Tư Kỳ nín cười, nhanh chóng tắm gội rồi lên giường hồi sức nửa tiếng. Sau đó ba người đi chợ đêm kiếm đồ ăn.
Vì ban ngày chơi mệt rồi nên bọn họ cũng không định đi xa, dạo khu chợ ngay gần khách sạn thôi. Ấy thế mà cũng vui đáo để, quá trời đồ ăn thức uống.
Đường Tư Kỳ luôn bị hấp dẫn bởi những que xiên nướng cùng xiên chiên bóng bẩy thấm đẫm gia vị. Từ Thiên Ngưng sợ mọi người đói bụng nên mua cơm chiên tôm và pad Thái ăn cho chắc dạ. Còn Lạc Tuấn Bảo thì chắc chắn không thể bỏ qua địa chỉ quen thuộc, cửa hàng tiện lợi 7-eleven. Cậu chàng vào đó lựa sữa chuối và sữa chua dâu ăn tráng miệng.
Đường Tư Kỳ mua thêm vài món ăn vặt ngon mắt nữa rồi xách tất cả ra dãy ghế lười ngoài bờ biển. Định bụng vừa nằm thưởng thức mỹ vị vừa ngắm cảnh biển đêm. Ôi mới nghĩ thôi đã thấy sung sướng rồi.
Ban đầu cô cứ nghĩ chắc buổi tối không ai ra đây đâu nhưng tới nơi mới biết còn náo nhiệt hơn cả ban ngày.
Nhà ăn khách sạn trực tiếp biến thành quán bar bật nhạc xập xình, kéo cả sân khấu biểu diễn âm nhạc ngoài trời. Du khách mỗi người cầm 1 chai bia trên tay nhún nhảy lắc lư theo điệu disco sôi động, nhìn rất có không khí tiệc tùng.
Nhạc bốc rượu ngon, cảnh đêm lãng mạn làm say lòng người. Chẳng mấy chốc Đường Tư Kỳ cũng ngà ngà dù chẳng uống giọt cồn nào, nhưng cô say cảnh.
Bầu trơi ở đây hình như nhiều sao hơn nơi khác thì phải, muôn ngàn vì sao lấp lánh hắt xuống mặt biển đen những vệt lăn tăn bàng bạc đẹp đến lạ lùng.
Ban ngày biển hiền hoà trong sắc xanh êm dịu. Khi màn đêm buông xuống, biển lập tức khoác lên mình tấm áo choàng đen thẫm đầy huyền bí. Ngoài khơi xa, đèn thuyền câu chiếu xuống mặt nước loang loáng càng làm khung cảnh thêm lung linh, huyền ảo. Từng đợt sóng dập dìu vỗ nhẹ vào bờ, tạo nên thanh âm đều đặn, nhịp nhàng không dứt, như nâng bước cho những đôi tình nhân tay trong tay dạo mát trên bãi cát mịn màng, trải dài vô tận.