Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 407: Lên đời
Và có một mục khiến Đường Tư Kỳ bất ngờ hơn cả chính là combo trọn gói khách sạn bao luôn cả ba bữa mỗi ngày, vừa rẻ vừa tiện. Giá kể mà có cái này từ đầu thì Đường Tư Kỳ chắc chắn lượm ngay khỏi cần suy nghĩ.
Nếu nhìn qua thì có vẻ ưu đãi lần này không “ngon” bằng lần trước. Còn nhớ hồi đi Tây An, Đường Tư Kỳ đã choáng váng nhường nào khi đập vào mắt là một danh sách đỏ rực từ trên xuống dưới treo biển đồng giá 1 đồng vàng, nhìn phát ham. Lần này tính ra đắt đỏ hơn nhưng cũng đúng thôi, chi phí ăn ở bao giờ chẳng nhiều hơn vé tham quan. Hơn nữa bao sân toàn bộ từ ăn uống ngủ nghỉ chơi bời, đảm bảo thoả sức chơi sập đảo Koh Sumai. Tính ra thì cũng tiết kiệm được khối đấy, không ít đâu!
Vốn ban đầu, hai chị em định chơi thêm vài ngày nữa rồi rút quân về nước, chứ bữa giờ cũng tốn kém kha khá rồi, phải về cày mới có tiền đi chơi tiếp. Và hôm nay đã là ngày thứ tư lên đảo, Từ Thiên Ngưng bắt đầu để ý săn vé chiều về. Ngờ đâu đùng một cái nhảy ra chương trình ưu đãi siêu khủng, nếu bỏ lỡ thì quả là uổng phí của trời thế nên Đường Tư Kỳ bèn nài nỉ hai mẹ con chị ấy ở lại chơi thêm.
Lúc nhận điện thoại của Đường Tư Kỳ, Từ Thiên Ngưng đang cùng con trai tham gia hoạt động nhảy popping cùng tập thể du khách bên bờ biển.
“Hở? Em nói cái gì cơ? Ở chơi thêm á? Được thôi, không thành vấn đề? Gì? Siêu khuyến mãi? Thích vậy. Được được, khách sạn các thứ em cứ quyết là được.”
Đang nhảy rất hăng máu tự nhiên nghe loáng thoáng cái gì mà ở thêm mấy ngày nữa, Lạc Tuấn Bảo tức khắc rời hàng chạy nhanh lại đây thấp thỏm ngóng trông. Mẹ vừa cúp điện thoại một cái là cái miệng nhỏ tía lia hỏi ngay: “Mẹ với dì Kỳ nói chuyện gì thế ạ?”
Nhìn cặp mắt hấp háy của thằng cu con, Từ Thiên Ngưng không khỏi phì cười: “Biết mẹ nói chuyện với dì Kỳ chứng tỏ là cũng nghe được nội dung đoạn hội thoại rồi còn bày đặt hỏi chi vậy?!”
“Mình…ở lại đảo chơi thêm mấy ngày nữa hả mẹ? Thật sao?” Hai má Lạc Tuấn Bảo đỏ ửng, cố gắng kiếm chế niềm vui sướng đang chạy rần rần khắp cơ thể.
Từ Thiên Ngưng gật đầu xác nhận: “Thật, dì Kỳ con muốn chơi thêm mấy ngày, con cũng chơi chữa đã phải không, nhóc con?”
“Oaa haha thích quá thích quá, vâng, con vẫn chơi chữa đã, con muốn chơi thêm yeahhh!” Lạc Tuấn Bảo vừa hoan hô vừa phấn khích nhảy tưng tưng xung quanh mẹ.
Mặc dù cậu cũng nhớ ông bà ngoại lắm nhưng đảo Koh Sumai vui quá, từ nhỏ tới lớn cậu chưa từng đến nơi nào vui như vậy. Ngày nào trên bãi biển cũng có nhiều trò hay, cậu lăn lộn từ sáng tới chiều cười đùa không biết chán. Thậm chí trong một thoáng cậu còn trộm nghĩ nếu có thể ở lại đây hoà cùng sóng nước, sống cùng thiên nhiên thì sướng biết bao.
Trong lúc đó, Đường Tư Kỳ đang đi một vòng khảo sát chuỗi khách sạn năm sao quanh đảo. Cuối cùng cô quyết định chọn cái xịn nhất. Dù gì cũng có ưu đãi, phải sử dụng cho đáng chứ.
Đến phần ăn uống, Đường Tư Kỳ khá lưỡng lự cái combo trọn gói nhưng nếu như vậy thì lại chẳng dùng đến danh sách nhà hàng phía dưới. Mà có nhiều quán địa phương rất ngon, rất đặc trưng, không nhân cơ hội này trải nghiệm thì quá phí phạm. Và thế là sau một hồi cân nhắc tới lui, Đường Tư Kỳ cắn răng từ bỏ mục combo, bữa sáng có thể chọn ăn buffet tại khách sạn còn bữa trưa và tối thì phải ra ngoài ăn cho phong phú và tươi mới.
Sau đó, cô tiện tay chọn thêm hai Tour vui chơi, một ngày đi thuyền lênh đênh ngắm biển và một ngày chạy xe việt dã khám phá toàn bộ hòn đảo.
Ăn ở chơi xem như đủ bộ, lại toàn dịch vụ hạng sang thế này đảm bảo vui hết nấc.
Đường Tư Kỳ làm nhiệm vụ dẫn đoàn, cũng không giải thích gì nhiều nhưng ngay cả đứa nhỏ là Lạc Tuấn Bảo cũng phát hiện mức tiêu chuẩn thăng cấp rõ rệt.
“Mình ở đây thật sao dì?”
Lúc vào nhận phòng Lạc Tuấn Bảo không dám tin cũng không dám chạy nhảy uỳnh uỳnh như lần trước, tại nội thất xa hoa cao cấp quá nhỡ đổ bể một cái là đền nghèo luôn.
Và đúng như cậu mơ ước, phòng có bể bơi riêng, thậm chí còn to đẹp hơn cả cái bể bơi trong căn phòng hạng xịn nhất mà cậu đã từng thèm nhỏ dãi khi trông thấy ở bên khách sạn cũ.
À mà nói phòng thì sai quá sai, nơi cậu đang đặt chân phải gọi là toà biệt thự hướng biển hoành tráng gồm hai phòng một sảnh. Và cậu được cho ở riêng một phòng. Đây là lần đầu tiên trong đời, Lạc Tuấn Bảo được ở một phòng riêng!
Đường Tư Kỳ chắp tay sau lưng đi tham quan, tới góc nào là gật gù góc đó. Thì rất nhiên phải hài lòng rồi, cô bỏ ra tận 700 đồng vàng để thuê một đêm ở đây đấy. Không sang xịn mịn thì sao xứng với cái giá ấy.
Tới đây thì phải cảm ơn hệ thống, nếu không có phần thưởng của hệ thống thì cô chẳng đủ tiền mà bước vào chỗ này.
Từ Thiên Ngưng cũng cảm thấy mọi chuyện quá siêu thực, vượt ngoài sức tưởng tượng. Vì xuất thân bình dân nên chị chưa bao giờ dám mơ được ngủ trong một toà biệt thự xa hoa tráng lệ tới vậy. Tự nhiên chị đâm ra lo lo thế là cứ lẽo đẽo đi theo cô em hỏi giá cả.
Đường Tư Kỳ tất nhiên không thể nói rõ ràng, chỉ qua loa đối phó vài câu.
“Haha em cũng mới biết có chương trình khuyến mãi chứ nếu biết sớm thì nhà mình vào đây ở từ ngày đầu rồi.”
Cũng may Từ Thiên Ngưng đã quen với việc này nên không truy hỏi tận cùng. Chị tự luận ra danh tiếng của cô em thăng hạng nên được hưởng ưu đãi hơn người thường cũng là điều dễ hiểu. Đợt trước ở Homestay, Tư Kỳ cũng được người ta nhận ra và mời hợp tác vẽ tranh tuyên truyền, huống hồ Koh Sumai là khu du lịch lớn họ càng phải chú trọng công tác quảng bá hơn.