Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 430: Vương quốc trà Nuwara Eliya
Bên này, Sở Hy Văn đăng xong Weibo thì quăng đấy, chẳng để tâm đến nữa. Bởi dù sao người không ở trong nước, có muốn làm gì cũng không được thế nên công việc đợi về nước rồi tính giờ cứ tập trung du ngoạn vui chơi trước đã.
Trải qua sự việc lần này, mấy anh chị em càng thân thiết và ăn ý hơn. Tuy Sở Hy Văn đã bước lên hàng sao đỉnh lưu nhưng thái độ của mọi người với cậu ấy vẫn như cũ chẳng hề thay đổi. Và ngay bản thân Sở Hy Văn cũng không cậy mình nổi tiếng mà tỏ vẻ kênh kiệu, chẳng qua là đổi định vị từ “cùi bắp” không ai biết sang “cùi bắp” nhiều người biết hơn mà thôi.
Kết thúc hành trình ở Kandy, đoàn người ngồi xe lửa tới Nuwara Eliya, một thị trấn nhỏ ở miền trung Sri Lanka.
Nuwara Eliya không rộng lớn nhưng nằm chót vót trên độ cao 2000m so với mực nước biển, thị trấn nhỏ bé khoác lên mình phong cảnh thiên nhiên tuyệt diệu những cánh rừng rậm rạp, đồi núi nhấp nhô, đồn điền xanh mát ngút ngàn, đồng cỏ mênh mông bất tận, thiên nhiên khoáng đạt cùng khí hậu mát mẻ dễ chịu quanh năm, đích thực là thiên đường cho những ai có nhu cầu du lịch nghỉ dưỡng. Đặc biệt, Nuwara Eliya còn được biết đến là thủ phủ xuất khẩu nhiều loại trà hảo hạng như trà đen Ceylon trứ danh đã làm say lòng không biết bao nhiêu dân sành trà, đồng thời nơi đây cũng là nguồn cung ứng nguyên liệu cho các hãng trà nổi tiếng thế giới như Lipton, Dilmah.
Vừa đặt chân tới Đường Tư Kỳ đã lập tức bị hút hồn bởi thiên nhiên cùng khí hậu tuyệt đẹp. Màu xanh mát mắt bao trùm khắp nơi, những đồi trà trải dài tít tắp, không khí tươi mát thanh bình khác xa cái náo nhiệt, xô bồ ở Kandy. Đường Tư Kỳ có cảm giác trên này người còn không nhiều bằng cây. Từng lớp từng lớp tán cây xoè rộng đan cài che bóng cho bước chân lữ khách thêm phần khoan thai, thư thái.
Vừa bỏ Vali hành lý xuống là mấy anh chị em ríu rít hẹn nhau đặt chuông báo thức sáng mai dậy sớm đi thăm đồn điền trồng trà. Đã có cơ hội đặt chân tới nơi được mệnh danh là vương quốc trà mà không đi tham quan khu vực trồng trọt thì quả là đáng tiếc vô cùng.
Trong lúc đang bàn luận rôm rả xem ngày mai mấy giờ xuất phát, di chuyển bằng cách nào thì Đường Tư Kỳ bất ngờ nhận được điện thoại của biên tập Hà Hân.
“Tiểu Kỳ hả, em vẫn đang ở Sri Lanka phải không?”
“Dạ vâng, đúng vậy chị.”
“Là thế này, bộ sách tranh ‘Tiểu Kỳ du ngoạn Bắc Kinh’ của em đang bán rất chạy, sắp tới chuẩn bị xuất bản thêm mấy bộ nữa. Vốn ban đầu nhà xuất bản dự định tổ chức một buổi ký tặng nhưng vì em đang ở nước ngoài điều kiện địa lý không cho phép nên chuyển sang livestream trực tuyến làm một cuộc phỏng vấn ngắn sau đó dành thời gian cho em giao lưu kết nối với fans. Em xem như vậy có được không?”
Đối với người khác có thể không thành vấn đề nhưng phản ứng đầu tiên của Đường Tư Kỳ sau khi nghe xong vẫn là e dè pha chút sợ sệt.
Tuy nói rằng cô đã khắc phục được phần nào hội chứng Rối loạn ám ảnh xã hội, nhưng khi đối diện với đông người cô ít nhiều vẫn bị lo âu, hồi hộp. Đặc biệt lại còn là những độc giả yêu mến mình đâm ra Đường Tư Kỳ càng căng thẳng hơn, không biết nên biểu hiện thế nào cho tốt.
Nói gần nói xa chẳng qua nói thật, Đường Tư Kỳ thẳng thắn luôn: “Em…em sợ mình sẽ biểu hiện không tốt.”
Hà Hân an ủi: “Em đừng lo, livestream không lâu đâu, thời lượng phát sóng độ nửa giờ đổ lại thôi. Trong khoảng thời gian đó nếu muốn em có thể giới thiệu cảnh đẹp nơi mình đang đến thậm chí cả những người bạn đang đi du lịch cùng em. Yên tâm, người dẫn chương trình sẽ dẫn dắt và điều khiển nhịp điệu bằng cách đặt câu hỏi, em cứ thoải mái tự nhiên phối hợp là được, không có gì phải ngại. Nếu có thể thì hôm nay tổ sản xuất sẽ tiến hành kiểm tra đường truyền, ngày mai trước giờ phát sóng cũng sẽ kiểm tra thêm một lần nữa để đảm bảo mọi thứ diễn ra suôn sẻ và tốt nhất có thể.”
Đường Tư Kỳ cuống quýt: “Ơ chị ơi, em…em cần suy nghĩ thêm một chút.”
Hà Hân nén tiếng thở dài: “Thôi được, em cứ suy nghĩ thêm đi. Bất quá, chị thực sự kiến nghị em nên tiếp nhận buổi phỏng vấn trực tiếp lần này, đảm bảo lợi ích thu về sẽ không nhỏ. Nguồn lực lần này rất mạnh, nhiều nền tảng tiếp sóng, sau buổi livestream họ còn cắt thành những clip ngắn đăng tải rộng rãi giúp quảng bá thêm cho hình ảnh của em, từ đó mở rộng không ít tài nguyên. Một cơ hội tốt như vậy mà không nắm bắt quả thực vô cùng đáng tiếc. Bật mí cho em một tin tổng biên cực kỳ coi trọng em, đã ra chỉ thị thời gian tới chú trọng thúc đẩy quảng bá cho hệ liệt sách ảnh của em.”
Nói tới đây thôi, bởi Hà Hân biết miễn cưỡng vô ích. Chị hiểu người làm nghệ thuật thường sống hướng nội, chị đã gặp không ít hoạ sĩ bài xích đối mặt với màn ảnh, từ chối xuất hiện trước đám đông. Thế nên có nói thế hay nói nữa cũng không giải quyết được vấn đề, tốt nhất nên để Đường Tư Kỳ tự mình suy xét.
“Được rồi, em đi chơi tiếp đi, trước năm giờ chiều nay cho chị câu trả lời là được.”
Trước khi cúp máy, Hà Hân bổ sung thêm: “5 giờ chiều theo giờ Bắc Kinh đấy nhé.”
Đường Tư Kỳ mỉm cười cảm kích: “Dạ em biết rồi, cám ơn chị Hà Hân.”