Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 436: Tình bạn như phép nhiệm màu
Không hiểu vì lý do gì mà buổi phát sóng trực tiếp bị gián đoạn giữa chừng. Lúc sau khôi phục được nhưng chỉ có hình ảnh từ bên người dẫn chương trình còn phía Sở Hy Văn và Đường Tư Kỳ vẫn mất tín hiệu tối thui. Nhân viên kỹ thuật rất nỗ lực điều chỉnh nhưng có vẻ trong khoảng thời gian ngắn không thể nối lại đường truyền với đầu Sri Lanka.
Cứ như vậy, Sở Hy Văn mới chỉ kịp xuất hiện vài giây ngắn ngủi, chưa kịp nói câu nào đã phải hạ màn.
Đáng tiếc thời gian cho buổi phỏng vấn có hạn định, không thể chờ đợi thêm được nữa vậy nên người dẫn chương trình đành phải thông báo kết thúc trong sự phản đối gào thét kịch liệt của hơn 9 triệu khán giả.
“Ôi không phải chứ, tôi vừa chờ được nam thần của tôi mà.”
“Wtf, Sở Hy Văn vừa xuất hiện thì thông báo kết thúc là sao? Trêu nhau à???”
“Thế quái nào lại vậy được? Có kết thúc livestream thì cũng phải có một cái ending pose của Đường Tư Kỳ và Sở Hy Văn chứ, nếu không chúng tôi cứ ở đây mãi, nhất quyết không chịu thoát.”
“Đúng thế, không thể kết thúc qua loa như vậy được.”
“Hừ hừ, quá đáng thật chứ, mất công đợi nãy giờ.”
“Tôi không chịu đâuuu ~~ cào tường ăn vạ.jpg”
Đường Tư Kỳ cũng không nghĩ buổi phỏng vấn sẽ kết thúc một cách đột ngột như vậy. Còn chưa kịp nói lời chào thì tất cả đã tắt ngúm rồi. Mặc dù ở đầu bên này bọn họ đã thử rất nhiều phương pháp để đăng nhập lại nhưng có lẽ vì đường truyền internet bên này không ổn định, lại ở trên cao sóng mạng chập chờn, lượng người cùng lúc truy cập phòng live quá đông nên bên bọn họ đã bị văng ra.
Sở Hy Văn vuốt vuốt bộ tóc tâm đắc mà anh đã chải chuốt mất nửa tiếng đồng hồ sáng nay. Tiếc quá không kịp lên sóng.
“Chắc do quá tải rồi, haizzz đẹp quá cũng là cái tội, nổi quá cũng là cái tội”, Sở Hy Văn chép miệng cảm khái.
Cao Quang Vũ liếc xéo: “Hừ, có mà nom kỳ quặc quá nên mới doạ sập cả server.”
Sở Hy Văn nhún nhún vai: “Thì đấy cũng là bản lĩnh.”
Hai anh em lại bắt đầu chí choé đấu võ mồm. Ngày nào chẳng thế, Đường Tư Kỳ nghe riết thành quen. Cô phóng mắt ra xa, ngắm nhìn quang cảnh đồi trà mênh mông bát ngát. Bóng dáng nhỏ bé cần mẫn của các cô công nhân nhấp nhô giữa biển trà xanh ngắt. Trước đây Đường Tư Kỳ cứ nghĩ nhân công hái trà phải là các thiếu nữ xuân thì khoẻ mạnh dẻo dai nhưng không, tới đây rồi mới biết toàn là các cô bác lớn tuổi. Họ làm việc rất cẩn thận, nâng niu từng búp lá, chỉn chu từng công đoạn, bởi thế mới cho ra hương vị hồng trà Ceylon lừng danh thế giới.
Một làn gió mát thổi qua, đưa hương thơm tinh khiết thấm vào từng tế bào cơ thể, Đường Tư Kỳ nhoẻn miệng cười thật tươi: “Hôm nay em cảm ơn mọi người rất nhiều!”
“Cảm ơn chị Trân đã ra đỡ lời cho em kịp lúc, cảm ơn anh Quang đã giúp em chỉnh máy móc, còn có Sở Hy Văn, tuy rằng màn xuất hiện của cậu hoành tráng quá khiến nghẽn mạng cả server nhưng dù sao cũng rất cảm ơn cậu.”
Đường Tư Kỳ đột nhiên trịnh trọng quá khiến ba người có chút ngượng ngùng.
Cao Quang Vũ phất tay: “Chuyện nhỏ thôi, cô mời anh một bữa là được, anh muốn ăn thịt”, dứt lời còn không quên bổ sung thêm câu: “Không cà ri!”
“Hahahaha, được!”
Trước khi tới Sri Lanka, Cao Quang Vũ đã bị cà ri dần cho nhừ tử. Đến lúc rời khỏi Ấn Độ cứ tưởng thoát thân rồi nào ngờ đến Sri Lanka, trừ bỏ bữa đầu tiên ở khách sạn được ăn hải sản ra còn lại tất cả các ngày sau lại cà ri tiếp diễn.
Tất nhiên anh rất cật lực né tránh. Nhưng khổ nỗi cậu em cùng phòng Sở Hy Văn lại mê cà ri như điếu đổ, bữa nào không có tí mùi nồng nồng sền sệt đó là ăn không ngon, ngủ không yên. Báo hại ông anh Cao Quang Vũ cứ đến bữa là vừa ăn vừa nổi da gà khắp người.
“Được được, để em mời khách. Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, trở về chúng ta phải ăn một bữa thật no say nhé.”
Bốn anh chị em ríu rít khoác vai nhau xuống đồi, tiếng cười tiếng nói vang vọng cả góc trời. Lúc này hoàng hôn chênh chếch ngả tây, bốn chiếc bóng vai kề vai đổ dài xuống thảm trà xanh ngắt.
Tình bạn như phép nhiệm màu
Giúp ta xích lại gần nhau trong đời
Cùng bạn dạo cảnh rong chơi
Trên môi luôn thắm nụ cười đẹp tươi. (St)
…..
Bên phía nhà xuất bản, sau khi nhận được chỉ thị từ tổng biên tập, Hà Hân lập tức gọi điện thông báo cho Đường Tư Kỳ:
“Ôi Tiểu Kỳ, phen này em nổi tiếng thật rồi. Buổi phỏng vấn trực tuyến hôm nay thành công mỹ mãn, thời điểm cao nhất đạt hơn tám triệu người truy cập cùng lúc, một con số nhiều streamer mơ ước đấy. Còn nghe bảo lúc đó mọi người cuồng nhiệt lắm hả, không biết có phải do bình luận nhiều quá không mà bị nghẽn mạng, sập cả đường truyền, hahaha!”
Đường Tư Kỳ: “Vâng, cũng có thể là do mạng internet bên này có vấn đề, sau đó tụi em cũng rất cố gắng thử bằng nhiều cách nhưng không sao kết nối lại được.”
“Giám đốc bảo vì buổi phỏng vấn kết thúc giữa chừng, chưa có lời chào tạm biệt chính thức nên rất nhiều fans của Sở Hy Văn kéo vào làm ầm ĩ. Em xem nếu được thì có thể đăng một bức hình chụp chung em và Sở Hy Văn lên Weibo giải thích một chút là do vấn đề kỹ thuật khiến đường truyền bị gián đoạn để làm dịu lòng các fans, được không?”
Hả…đăng ảnh chụp chung?
“Em cảm thấy cách này không ổn cho lắm vì dù sao Sở Hy Văn cũng là người của công chúng, là nghệ sĩ có công ty quản lý. Nếu chưa được sự đồng ý của bên họ mà tuỳ tiện đăng ảnh sợ ảnh hưởng tới hình ảnh của cậu ấy…”
Hà Hân đích xác hiểu điều này: “Ừ, chị cũng chỉ nói vậy thôi, nếu em cảm thấy không tiện thì không đăng cũng không sao. Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, có gì để chị xử lý cho. Hôm nay biểu hiện của em rất tốt, khá khen đấy. Mà chị thấy em lên hình rất là xinh luôn, hay là thử livestream đi, giới thiệu phong cảnh và ẩm thực trên hành trình du lịch hoặc livestream chia sẻ khoảnh khắc em ngồi vẽ tranh, chị đảm bảo sẽ thu hút thêm rất nhiều Fans đấy.”