Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 439: Nơi tận cùng thế giới
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn mù tối và se se lạnh, bốn anh chị em đã khởi hành tới Công viên quốc gia Horton Plains - nơi tận cùng của thế giới.
Horton Plains rất nổi tiếng trong giới du lịch trekking. Đây là công viên quốc gia duy nhất ở Sri Lanka cho phép du khách tự do khám phá theo sự chỉ dẫn của hệ thống biển báo.
Bởi vì dậy quá sớm nên lên xe mọi người thi nhau gà gật như gà mổ thóc, chỉ riêng Cao Quang Vũ là tỉnh như sáo. Anh phấn chấn là bởi háo hức, hôm nay anh còn mang theo rất nhiều thiết bị chuyên nghiệp đựng trong chiếc ba lô đi phượt to đùng.
“Bác tài, làm phiền dừng lại một chút.”
Còn chưa tới nơi mà, dừng lại làm gì vậy? Mọi người hí mắt liền phát hiện Cao Quang Vũ đang bắt góc săn mây thế là cũng mắt nhắm mắt mở loạng choạng kéo nhau xuống xe.
Mặc dù đang ngái ngủ nhưng Đường Tư Kỳ cũng phải tỉnh táo ngay lập tức bởi cảnh tượng trước mắt thật sự đẹp đến ngạt thở.
Ráng trời đỏ ối thắp sáng đường chân mây, những tia nắng ban mai toả xuống dát vàng từng đỉnh núi. Lặng yên đứng ngắm nhìn khoảnh khắc bình minh ló rạng trong không gian bao la, rộng lớn từ khi mặt trời còn khuất trong làn mây tới khi ngạo nghễ toả sáng khắp không gian. Tuy chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng cả bốn anh chị em đều thấy rất đáng giá cho công cuộc chiến thắng bản thân chui ra khỏi chăn ấm để tới đây từ lúc sáng sớm.
Động tác của Cao Quang Vũ rất nhanh, như thể chạy đua cùng mặt trời vậy. Anh thoăn thoắt dựng giá ba chân, điều chỉnh các loại tham số phức tạp và khó hiểu, bấm tanh tách vài tấm để chọn góc độ ưng ý. Và rồi những khung cảnh sắc nét đẹp tuyệt cứ nối tiếp nhau lọt vào ống kinh của Cao Quang Vũ.
Dường như anh ấy rất tâm đắc, bấm máy liên tục không ngừng nghỉ. Tấm nào cũng đẹp tuyệt không góc chết, Đường Tư Kỳ cùng Từ Trân đứng bên cạnh ngó vào cũng phải xuýt xoa liên hồi.
“Anh ơi lát về có thể gửi cho em làm tài liệu tham khảo vẽ tranh được không?”
Cao Quang Vũ cười nói: “Đương nhiên được chứ. Anh có phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đâu, chỉ là đam mê chụp choẹt chơi chơi up lên mạng kiếm chút phí download thôi. Thi thoảng may mắn thì gặp được khách hỏi mua bản quyền nhưng cũng không nhiều, nói chung là không bằng cô được. Lát về khách sạn anh chuyển File cho, cứ thoải mái dùng.”
Từ Trân tấm tắc khen: “Đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất. Hôm nay bỗng nhiên cảm thấy Tiểu Quang nhà ta thần thái toả sáng, khí tràng hai mét tám!”
Góc đằng kia Sở Hy Văn cũng cầm điện thoại, cũng nghiêng trái lệch phải muốn vẹo cả xương sườn để bắt góc. Nhìn dáng vẻ thì chuyên nghiệp đấy nhưng kỹ thuật hơi tệ thành ra chẳng bức nào ra hồn, không nhoè sáng thì cũng tối thui tối mù, nói chung chẳng ra làm sao cả. Sở Hy Văn mất hứng đút tọt điện thoại vào túi, đi loanh quanh khám phá xung quanh. Và cậu tình cờ phát hiện ra bên kia đường có một trang trại bò sữa, mọi người đang xếp hàng đợi mua rất đông. Thế là Sở Hy Văn hý hửng chạy ngay sang nhập hàng.
Lát sau cậu Chàng quay về, trên tay treo lủng lẳng mấy bịch sữa trắng tươi, nóng hổi
“Nào nào cả nhà mình ơi, sáng nay dậy sớm quá chắc giờ đói bụng hết rồi phải không, mỗi người một bịch uống đi cho ấm bụng, sữa bò tươi mới ra lò đây.”
Từ Trân hút một ngụm: “Chà, sữa thơm béo quá, cảm giác rất tươi khác hẳn sữa mình mua trong siêu thị. Tiểu Sở hôm nay biểu hiện khá quá nhỉ!”
Uống sữa bò ăn chút điểm tâm rồi mọi người lại tiếp tục lên xe thẳng tiến Công viên quốc gia Horton Plains.
Sau một hồi lắc lư qua những đoạn đường ngoằn ngoèo, những khúc cua tay áo khét lẹt thì bốn anh chị em đã đặt chân tới cổng công viên rồi đây.
Công viên quốc gia Horton Plains là một thảo nguyên xanh mướt và hoang sơ nằm giữa hai ngọn núi cao nhất trong khu vực là Kirigalpotta và Totapola. Để đi bộ khám phá hết một vòng công viên, du khách cần khoảng bốn tới sáu tiếng di chuyển cho quãng đường vòng cung dài 10km. Bắt đầu từ World’s End, địa điểm hấp dẫn nhất bởi chính tên gọi của nó, sau đó băng qua thác Baker và quay về cổng công viên, kết thúc cuộc hành trình.
Tại khu vực lối vào, bốn anh chị em phải trải qua quy trình kiểm tra an ninh hết sức nghiêm ngặt, tất cả các sản phẩm nhựa và nước đóng chai có dãn nhãn đều không được phép mang vào.
Vì Đường Tư Kỳ xếp hàng cuối cùng nên mới phát hiện trong chiếc ba lô cồng kềnh của Cao Quang Vũ trừ bỏ máy móc thiết bị thì còn có năm bình nước khoáng to đùng.
Cô tò mò hỏi: “Ủa sao anh đem nhiều nước khoáng vậy?”
Cao Quang Vũ: “Không nhiều đâu, lúc trước nhờ xem review của các travel blogger mới biết trong này không có bất cứ hàng quán nào, một chỗ bán nước hay máy bán nước tự động cũng không thế nên phải chuẩn bị trước để lát nữa mọi người đi bộ mệt còn có cái mà uống.”
Đường Tư Kỳ cảm động vô cùng, tự giác mở ba lô của mình ra: “Anh đưa em ba bình đi để em đeo cho.”
Cao Quang Vũ ái ngại nhìn chiếc ba lô hình mèo máy Doraemon màu lam: “Thôi không cần đâu, anh đeo được.”
“Trong túi anh còn máy móc thiết bị cồng kềnh, cứ đưa cho em đi, yên tâm em không uống trộm đâu”, Đường Tư Kỳ cười hì hì.
Cao Quang Vũ nói không lại đành phải đưa cho cô ba bình nhưng vẫn dặn đi dặn lại: “Lúc nào thấy nặng thì trả lại đây, anh quải ba lô đi đường trường quen hơn cô.”
Đường Tư Kỳ chỉ cười cười không đáp. Cô nhanh chóng nhét ba bình nước khoáng vào bụng Mèo Ú, khẽ lật tay một cái, ba bình nước biến mất vào không gian, ba lô lại nhẹ tênh, cô nhẹ nhàng rảo bước băng băng tiến về phía trước.
Ngoài khung cảnh thiên nhiên phong phú với thác nước, hồ xanh và hơn 750 loài thực vật thì ở Horton Plains còn có rất nhiều động vật, trong đó có cả những động vật quý hiếm cần được bảo tồn.
Vừa qua cổng, cả nhóm đã bắt gặp hai chú nai con ra đón khách.
Sở Hy Văn ngồi xổm xuống mặt cỏ làm quen cùng bạn mới
“Ngoan, gọi anh đi nào, a…n…h…anhhh…”
Đường Tư Kỳ: “…”
Từ Trân lắc đầu thở dài: “Trời ban cho nó nhan sắc nhưng lại thiếu mất mấy dây thần kinh!”
Cao Quang Vũ chân dài bước rộng, lúc đi ngang tiện chân đá vào mông Sở Hy Văn cái bốp: “Nhanh lên cái thằng này, đi thôi.”
“Đây đây tới ngay…”Sở Hy Văn vừa xoa mông vừa đứng dậy nhưng vẫn lề mề chưa chịu dời bước: “Nói tạm biệt với anh đi nào, b…y…e…byeee…”
Cao Quang Vũ không thể chịu nổi nữa, quay đầu uy hiếp: “Nếu còn không chịu đi thì đừng trách đoạn film này bị tung lên mạng, chắc chắn nó sẽ là cái phốt to đùng của nam tài tử Sở Hy Văn.”
Sở Hy Văn lập tức bỏ lại bé nai vàng ngơ ngác chạy lấy mạng
“Ầy người gì đâu tính ‘lóng’ như kem, đây em tới rồi đây, chúng ta đi tiếp thôi nhể hê hê.”