Chu Du Cùng Hệ Thống (Dịch Full)

Chương 442 - Chương 442 - Khoảnh Khắc Đáng Nhớ

Chu Du Cùng Hệ Thống Chương 442 - Khoảnh khắc đáng nhớ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 442: Khoảnh khắc đáng nhớ

Hoá ra tận cùng thế giới là trời xanh, mây trắng, nắng vàng và được phóng tầm mắt ra tận Ấn Độ Dương mênh mông rộng lớn. Đường Tư Kỳ suýt chút hét toáng lên vì cảnh tượng trước mắt quá đỗi hùng vĩ choáng ngợp.

Suốt ba tiếng đồng hồ trước đó, Sở Hy Văn đi bộ trong tâm thái háo hức rạo rực không gì cưỡng lại. Nhưng đến nơi rồi cậu chàng lại có chút tiu nghỉu vì gọi là cuối nhưng thực chất lại không phải cuối.

World’s End là một vách đá dựng đứng với độ cao 880m, là ranh giới chia cắt công viên với một vực sâu hun hút, phía bên dưới là thung lũng và một ngôi làng nhỏ. Vào ngày trời trong nắng đẹp không một gợn mây như thế này đứng trên đỉnh World’s End có thể ngắm nhìn những dãy núi xanh thẳm trập trùng nhấp nhô, thậm chí còn thấy được cả đỉnh Adam Peak linh thiêng.

Tuy nhiên đây chỉ là một trong những ngày nắng đẹp hiếm hoi còn lại hầu hết thời gian cứ sau 10 giờ sáng là nơi đây chìm trong sương mù dày đặc. Có lẽ vì mây mù phủ kín lối đi, không thể nhìn thấy gì để bước tiếp bắt buộc phải quay đầu lùi lại phía sau vì thế cho nên người ta mới đặt cho nó cái tên “Nơi tận cùng thế giới”.

“Ôi giời tưởng là cuối hoá ra lại không phải!”

Đường Tư Kỳ tuy không đến nỗi thất vọng như Sở Hy Văn nhưng tự nhiên chạm tới vấn đề này làm cô cũng tò mò thắc mắc: “Thế rốt cục đâu mới là nơi tận cùng thế giới nhỉ?”

Từ Trân ngẫm nghĩ: “Chắc là Nam Cực, chị nghĩ Nam Cực chính là điểm tận cùng thế giới.”

Cao Quang Vũ: “Nếu tính mũi phía nam của lục địa châu Âu thì phải là eo biển Gibraltar.”

Sở Hy Văn: “Trong sử sách hay nhắc đến cái tên gì ấy nhỉ, vọng vọng gì ấy…à đúng rồi, Mũi Hảo Vọng!”

Từ Trân cười ha hả vỗ vai cậu em: “Kinh nhờ, giỏi phết nhở, cũng biết cả Mũi Hảo Vọng cơ đấy. Hôm nay chị vui lắm, có thể cùng mấy đứa tới được Nơi tận cùng của thế giới, mặc dù nó chỉ là một cái tên nhưng khoảng khắc này chị cảm thấy cực kỳ đáng nhớ. Tiếc rằng không có rượu, thôi thì lấy nước khoáng thay rượu vậy. Nào, bốn chị em ta cụng một cái.”

Sở Hy Văn: “Ha ha ha ha, em cũng rất vui khi quen được mọi người, nào chúng ta cùng nâng ly chúc mừng!”

Có gì đáng chúc mừng chứ, Cao Quang Vũ cảm thấy hành động này cực kỳ ngớ ngẩn, bất quá anh vẫn làm theo.

Đường Tư Kỳ giơ cao chai nước khoáng trên tay, vui vẻ cụng ly cùng mọi người. Nắng vàng chiếu rọi khắp nơi, trời xanh không thể xanh hơn, gió mát lạnh phà vào bốn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Giờ phút này trái tim Đường Tư Kỳ đang rung lên từng nhịp hạnh phúc.

Cô sảng khoái ngửa cổ tu ừng ực. Không hiểu vì sao, mấy cái tên Mũi Hảo Vọng rồi eo biển Gibraltar cứ vang lên trong đầu. Đường Tư Kỳ chợt nghĩ, nếu một ngày nào đó có thể đặt chân tới điểm tận cùng thế giới chắc là tuyệt lắm nhỉ. Mà để tới được chỗ ấy thì nhất định trước đó cô phải đi qua rất nhiều quốc gia, ngắm nhìn rất nhiều các phong cảnh tuyệt đẹp khác nữa.

Trùng hợp thay, Từ Trân cũng có suy nghĩ tương tự. Chị phóng mắt ra xa thả trôi óc tưởng tượng: “Không biết lúc ấy chúng ta sẽ đi cùng ai nhỉ?”

Sở Hy Văn lập tức nói ngay: “Thì đi cùng nhau, được mà, đúng không? Chẳng phải mọi người đều chưa ai tới đó phải không?”

Cao Quang Vũ thả nhẹ một câu: “Đi rồi.”

Đường Tư Kỳ hào hứng: “Em thì chưa nhưng em rất muốn tới.”

Từ Trân bật cười ha ha: “Chị thuận miệng nói giỡn vậy thôi chứ chưa chắc chị đã đi được tại chị đang phát triển sự nghiệp ở Sri Lanka mà.”

Sở Hy Văn đang định bảo mình đi được thì điện thoại trong túi bất ngờ reo vang.

Là số máy người đại diện, sắc mặt cậu thoắt cái biến đổi. Cậu chạy nhanh sang một bên nhận điện.

Sau khi trao đổi nhanh mấy câu, cậu cúp máy, nét mặt trùng hẳn xuống: “Haizzz đúng là ngày vui qua mau, em bị gọi về rồi. Công ty mới nhận kịch bản mới, giục em về chuẩn bị thử vai.”

Cả Cao Quang Vũ, Từ Trân lẫn Đường Tư Kỳ đều ngớ ra. Vẫn biết cơ hội và tài nguyên sẽ tìm đến Sở Hy Văn nhưng không nghĩ lại nhanh tới vậy. Mới có mấy ngày thôi mà…

Từ Trân vội vàng hỏi: “Vai gì? Có được vai chính không?”

Sở Hy Văn lắc đầu: “thứ chính thôi nhưng mà nghe nói kịch bản không tệ, là đại IP (1) đang rất hot.”

Được thế thì tốt quá rồi, Từ Trân mừng thay cho cậu em: “Tiểu Sở, không tồi nha, nhanh như vậy đã có kịch bản hot tìm tới cửa, xem ra chẳng mấy mà thằng em mình vươn tầm sao hạng A.”

Sở Hy Văn gãi đầu cười hề hề: “chưa mà, còn phải thử vai nữa, có được nhận hay không còn chưa chắc chắn mà chị.”

Cao Quang Vũ: “Người đại diện yêu cầu chừng nào phải có mặt?”

Sở Hy Văn: “Từ giờ đến ngày thử vai còn một khoảng thời gian nữa, em vẫn có thể ở Sri Lanka chơi thêm khoảng chục ngày nhưng giờ phải đặt vé máy bay trước.”

Từ Trân: “Mười ngày là đủ chơi thoải mái. Hành trình tụi mình đề ra trên cơ bản cũng chỉ có mười ngày thôi chứ mấy, điểm cuối cùng sẽ dừng ở Colombo, đến lúc ấy bọn chị tiễn cậu ra sân bay.”

Sở Hy Văn cảm động sụt sùi: “Cám ơn chị iu, vẫn là chị iu của em chu đáo nhất, ấm áp như mẹ hiền…”

Nói đoạn cậu nhìn sang Đường Tư Kỳ: “Tư Kỳ…tiếc quá, chắc có lẽ không thể cùng nhau đi tới nơi tận cùng thế giới.”

Đường Tư Kỳ nghệt mặt, ai nói đi cùng cậu hồi nào chứ, nhưng thôi kệ đi cô cười cười: “Về thử vai cho tốt nhé, chúc may mắn.”

“Cám ơn”, Sở Hy Văn gật đầu.

===

Chú thích:

(1)IP: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.

Bình Luận (0)
Comment