Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 444: Bãi biển Mirissa
Không riêng gì bọn họ, lúc này trên bãi cát có rất đông du khách Âu Mỹ cũng đang nằm phơi nắng chờ đợi khoảnh khắc rực rỡ nhất trong ngày.
Từ Trân liếc nhìn Đường Tư Kỳ một cái rồi chép miệng: “Phí quá, dáng đẹp như này mà không mặc bikini. Này chị bảo, ngay góc đường đằng kia có cửa hàng bán đồ bơi đấy, hay lát chị với em vào đó chọn một bộ bikini đi?”
Đường Tư Kỳ: “Cho em ấy hả? Thôi thôi em không mặc bikini đâu.”
Từ Trân cười: “Thảo nào người ta có câu ra bãi biển chỉ cần nhìn kiểu áo tắm là đoán được có phải phụ nữ Trung Quốc hay không.”
Đường Tư Kỳ: “Thì chị cũng mặc bộ liền mảnh đó thôi.”
Từ Trân: “Chị khác, chị già rồi, sao so được với đám trẻ các em. Mặt xinh dáng đẹp mà cứ giấu đi thế này, thật là lãng phí, chậc chậc…”
Đường Tư Kỳ lắc đầu cự tuyệt: “Thôi, không được đâu, em vẫn cảm thấy mặc một mảnh ổn hơn.”
Cao Quang Vũ tay chân nhanh nhẹn, làm gì cũng tiên phong đi đầu. Anh mạnh mẽ nhảy ùm xuống biển lặn ngụm theo từng nhịp sóng.
Chậm nhất vẫn là Sở Hy Văn, lần sờ rề rà hơn cả đàn bà con gái.
Mắt thấy mặt trời đã khuất một góc mà cậu em vẫn chẳng thấy đâu, sợ sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt đẹp, Từ Trân cứ nhẩm nhổm ngóng trông.
Đợi mãi cuối cùng cậu chàng cũng chậm rì rì xuất hiện, đã vừa đi vừa đếm bước lại còn vặn vẹo che eo đâm ra lại càng thêm chậm chạp. Từ Trân sốt ruột hét lớn: “Tiểu Sở, nhanh cái chân lên!”
Sở Hy Văn mặt mày nhăn đùm, chân rõ ràng có nhanh hơn nhưng tay vẫn túm chặt lấy eo, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy lại.
Đợi cậu chàng đến gần, Từ Trân mới kỳ quái hỏi: “Làm sao đấy, sao cứ che che chắn chắn cái gì thế hả?”
Hai lỗ tai Sở Hy Văn nóng bừng, lắp bắp chối: “Không. Không có gì.”
Đường Tư Kỳ cũng phát hiện ra vấn đề: “Sao thế, bị đau à?”
Mặt Sở Hy Văn càng đỏ tợn, cậu ba chân bốn cẳng nhảy ùm xuống biển, trốn không cho ai nhìn.
Nhưng Cao Quang Vũ nào có để cậu như ý nguyện. Anh nhanh tay túm lấy, gọn hơ lật nghiêng Sở Hy Văn.
“Ha ha ha ha, cái eo bị sao mà đỏ cả mảng thế kia?” Từ Trân cười toáng lên.
Đường Tư Kỳ cũng kịp ngó mắt qua rồi bật cười ha hả. Quả nhiên chỗ nào có Sở Hy Văn là chỗ ấy có tấu hề.
“Em…cái đất nước Sri Lanka này kỳ cục ghê không chỗ nào bán thuốc đuổi muỗi. Ban nãy ngồi xổm trong bụi cây thế là bị…” Sở Hy Văn trề mỏ mách.
“Đã được gặp khỉ còn gặp cả muỗi rừng, tính ra không ai số đỏ bằng cậu đâu nhỉ”, Đường Tư Kỳ cười chảy cả nước mắt “thôi không sao, lát về phòng tôi đưa thuốc đuổi muỗi cho, nhưng…haha…mà sao bị đốt lắm thế, thịt thơm quá à hahaha”
Da Sở Hy Văn trắng nõn, bốn nốt muỗi đốt sưng to đỏ chót cực kỳ bắt mắt. Bình thường mặc đồ dài che kín không ai thấy, giờ mặc quần bơi thấp dưới đường nhân ngư thế là cái gì cần lộ cũng lộ mà không cần lộ cũng phơi bày ra hết.
Còn chưa thành ngôi sao nổi tiếng mà danh sách bóc phốt đã ngày càng dài thế này, nghe chừng đáng quan ngại quá!
Trong lúc mấy chị em mải trêu nhau, mặt trời đã lặng lẽ sà vào lòng biển, tấm áo hoàng hôn bất ngờ buông xuống, nhuốm đỏ không gian, lan cả vào tròng mắt những con người đang lặng đi, ngơ ngẩn trước vẻ đẹp tuyệt mĩ của tạo hoá thiên nhiên.
Hoàng hôn là một bức tranh huyền ảo mê hồn. Khi ánh hoàng hôn đổ xuống cũng chính là lúc những giấc mơ bắt đầu nhảy múa.
Mới ngày đầu tiên mà Mirissa đã tặng cho món quà chào mừng khủng thế này bảo sao không yêu cho được.
Nước biển rất ấm, Đường Tư Kỳ chìm hẳn người vào trong nước, lững lờ thả trôi toàn bộ cơ thể và tâm trí, đắm mình tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc tuyệt vời.
Mọi thứ đang rất ý vị nên thơ, tự nhiên Sở Hy Văn thở ra một câu làm tụt hết cảm xúc
“Thật ra dưới mông em cũng bị đốt.”
“Hahahahaha!” Tất cả không hẹn mà cùng cười sặc sụa, ngay cả Cao Quang Vũ bình thường điềm tĩnh là thế cũng không thể chịu nổi.
“Quá thể cái thằng này, có thôi đi không hả!”
……
Có Mèo Ú đồng hành, Đường Tư Kỳ tự tin khuân theo cả thế giới. Từ quần áo đồ dùng cho tới gia vị nấu nướng, thuốc men, mỹ phẩm, nói tóm lại gi gỉ gì gi cái gì cũng có.
Chỉ cần thò tay vào trong ba lô lật nhẹ một cái là có thể dễ dàng lôi ra tuýp thuốc xịt muỗi đưa cho Sở Hy văn: “Này ông thần chiêu muỗi cầm lấy mà xịt nhiều vào cho nó khỏi đốt.”
Sở Hy Văn cảm động cực kỳ: “Ôi Tiểu Kỳ, chị đúng là cứu tính của đời em, chị thích cứ nói, ân tình này em nhất định báo đáp.”
Sở Hy Văn thịt thơm dụ muỗi mà ở bờ biển buổi tối lại càng nhiều tợn, nãy giờ cậu chàng đập bôm bốp không biết bao nhiêu phát rồi. Chai xịt muỗi của Đường Tư Kỳ đến quả đúng lúc, không khác gì phao cứu mạng cậu chàng. Sở Hy Văn xịt đến đâu mà cảm giác như sống lại đến đó.
Bị cái là diễn viên thành ra lúc nào cậu chàng cũng làm lố hơn người bình thường. Có cái chai thuốc muỗi cỏn con mà ân huệ gì chứ, Đường Tư Kỳ nổi hứng trêu chọc: “Báo đáp cái gì nào? Lấy thân báo đáp thì chị đây không cần, tự lo cho bản thân cho tốt là được, đừng để bị sốt xuất huyết không là rắc rối to đấy.”
Ai dè, Sở Hy Văn lại nghiêm túc gật đầu cái rụp: “Đã biết, lấy thân báo đáp.”