Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 462: Anh em thất lạc
Từ Thiên Ngưng cười cười tìm cách lảng tránh: “Đừng nói chị nữa, em thì sao? Bộ không có chút động tâm nào với anh chàng Tiểu Sở hả?”
Đường Tư Kỳ chưa kịp nói gì, cũng may đã tới trước cửa hàng đá quý, chị Trân vẫy tay gọi: “Đây, tới nơi rồi. Nhà này là nhà buôn đá quý số 1 Colombo. Tuy quy mô không bằng nhà hôm qua chúng ta đi nhưng thắng ở chỗ đa dạng chủng loại, ngoài ngọc bích còn có thạch anh tím, đá mặt trăng, ngọc hải lam, đá Ruby…nhiều lắm. Đi chị dẫn mấy đứa vào trong xem.”
Chủ đề tình yêu tạm gác sang một bên, mấy chị em chuyên tâm xem đá quý.
Lạc Tuấn Bảo và Sở Hy Văn cũng theo vào nhưng đi loanh quanh một hồi liền thấy chán.
“Haizzz đúng là chỉ có nữ nhân mới thích mấy cái ngọc ngà châu báu lấp lánh. Còn anh em mình chẳng thấy có gì thú vị hết, phải không Tuấn Bảo?”
Lạc Tuấn Bảo nghĩ nghĩ rồi gật gật đồng tình.
Sở Hy Văn liền đề nghị: “Ở đây chán quá, anh em mình ra ngoài chơi đi.”
Mang tiếng tới Colombo rồi mà anh vẫn chưa biết thành phố này dọc ngang thế nào. Thì hôm qua ở trong phòng khách sạn cả ngày, sáng nay lại theo chị em chui vào chợ, đã đi được đâu đâu mà biết.
Lạc Tuấn Bảo nhìn người mẹ và người dì đang trầm mê trong thế giới đá quý, nhóc do dự: “Hai người họ làm sao giờ?”
“Thì cứ để họ ở đây lựa đá đi, cánh đàn ông tụi mình ra ngoài chơi. Để anh xin phép mẹ em cho. Thế nào ok không?”
Lạc Tuấn Bảo lưỡng lự giây lát nhưng rồi cũng gật đầu.
Từ Thiên Ngưng đã hết lo nhưng chị ngại. Ai đời lại cứ giao con cho người khác như thế. Nhưng đứng trước ánh mắt hấp háy mong chờ của cả Sở Hy Văn lẫn Lạc Tuấn Bảo, chị không thể nói ra lời cự tuyệt, đành phải ngượng ngùng bảo
“Làm phiền cậu quá.”
“Ha ha không phiền. Mọi người cứ từ từ xem, chúng em đi đây.”
“Bye bye mẹ iu. Có việc gì gấp mẹ nhắn anh Hy Văn tìm con nhé.”
Lạc Tuấn Bảo hôn gió tạm biệt mẹ rồi hai anh em vội vã dắt tay nhau chạy biến, như thể sợ chậm một giây mẹ sẽ đổi ý mất.
Đường Tư Kỳ há hốc miệng: “Ai không biết có khi lại tưởng anh em ruột thất lạc nhiều năm.”
Hai anh em hớn hở chạy một mạch ra tít đầu đường mới dừng lại. Sở Hy Văn mua cho Lạc Tuấn Bảo một cây kem
“Mẹ bảo không được ăn nhiều đồ ngọt”, Lạc Tuấn Bảo miệng nói từ chối nhưng ánh mắt hau háu đã bán đứng tâm tư nhóc.
“Chà chà đúng là đứa trẻ ngoan. Nhưng giờ chúng ta đang ở Sri Lanka. Lời mẹ nói chỉ tính lúc bình thường ở nhà thôi, còn đi chơi khác, không tính”, Sở Hy Văn nhét que kem vào tay Tuấn Bảo rồi mua thêm một cây nữa cho mình.
Sau đó, hai anh em vừa ăn vừa dung dăng dung dẻ đi dọc đường phố Colombo.
Vốn dĩ muốn tìm công viên giải trí cho Tuấn Bảo chơi nhưng Sở Hy Văn quét một vòng bản đồ xung quanh đây chẳng có cái nào có.
Trời ơi tin nổi không, tốt xấu gì cũng là thủ đô của một nước mà không có lấy một cái công viên giải trí???
May thay quang cảnh phố xá không tệ, có rất nhiều thứ thú vị để ngắm nhìn và học hỏi.
Diện mạo thành phố là nét pha trộn giữa kiến trúc phương Tây cổ điển, lối xây dựng trong Phật giáo, Hindu, Hồi giáo, Ấn Độ giáo và phong cách kiến trúc đương đại.
Hai anh em lững thững đi bộ qua Toà nhà Tổng thống, Bưu điện Tổng hợp cũ, Tháp đồng hồ, cửa hàng bách hoá Cargill, cuối cùng dừng chân tại một quảng trường nơi đang tập trung rất đông người vây xem. Hình như trên sân khấu đang trình diễn ca múa thì phải. Các vũ công trong trang phục truyền thống uyển chuyển lắc lư theo tiếng nhạc.
Người xem vòng trong vòng ngoài rất đông. Hai anh em đứng tít phía sau, Lạc Tuấn Bảo quá lùn nên chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe được tiếng trống tiếng kèn, tiết tấu rộn ràng sôi động, lâu lâu mọi người lại vỗ tay reo hò, phát ra những tiếng xuýt xoa cảm thán khiến cu cậu tò mò cực kỳ. Nhóc túm lấy vạt áo anh Hy Văn mượn đà, nhón chân cố rướn thật cao để xem phía trước có gì mà mọi người cứ không ngừng ồ lên kinh ngạc.
Đáng tiếc, mọi nỗ lực của cậu nhóc đều vô ích.
Nhóc nóng lòng đến độ vầng trán nhỏ rịn mồ hôi lấm tấm.
Sở Hy Văn liếc mắt là thấy ngay. Anh nhanh chóng xử xong cây kem rồi phủi phủi hai tay vào nhau sao đó ngồi xổm xuống bất thình lình bế bổng Lạc Tuấn Bảo lên.
“A!” Lạc Tuấn Bảo giật mình kinh hô. Ngay sau khi bình tĩnh lại liền phát hiện mình đã ngồi vững vàng trên vai anh Hy Văn.
Khi anh đứng dậy, dường như cả thế giới mở ra trước mắt cậu. Hoá ra trên sâu khấu ngoài diễn viên chính còn có cả nhóm diễn viên nhí múa phụ hoạ nữa.
Hình như họ không chỉ ca hát đơn thuần mà đang diễn lại các tích xưa thì phải.
Ban nãy chỉ toàn nhìn chân người, giờ nhóc đã cao hơn hẳn đám đông một cái đầu, thoải mái xem biểu diễn mà không sợ ai che khuất.
Nhưng đột nhiên Lạc Tuấn Bảo chợt ý thức mình đã lớn hơn và cũng nặng lắm rồi. Giờ mẹ chẳng ẵm nổi mình nữa, nếu ngồi trên vai anh Hy Văn thế này sẽ khiến anh ấy bị đau mất.
Lạc Tuấn Bảo nhỏ giọng nói: “Anh Hy Văn, thả em xuống đi.”
Phía trước có người rời chỗ, Sở Hy Văn hai tay giữ eo Lạc Tuấn Bảo nói: “Ngồi vững nhá”, rồi chậm chậm chen lên điền vào chỗ trống.
Bỗng cả thân thể hơi lắc lư, Lạc Tuấn Bảo cuống quýt ôm chặt lấy đầu anh Hy Văn, được anh công kênh cõng về phía trước.
Cảm giác này…thực sự rất vi diệu.
Lúc còn bé nhìn các bạn khác được ba công kênh trên vai, Lạc Tuấn Bảo cũng từng tự hỏi không biết cảm giác khi ngồi trên đó sẽ như nào nhỉ.
Chỉ tiếc rằng dọc thời thơ ấy cho tới lúc cậu lớn lên, câu hỏi đó vẫn chưa có đáp án. Nó trở thành bí mật của riêng Tuấn Bảo. Cậu chưa một lần dám nhắc với mẹ, vì sợ mẹ sẽ buồn lòng.
Dần dần Tuấn Bảo cũng hết mong mỏi, hết trông chờ thì đột nhiên nó đến một cách thật bất ngờ.