Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 47: Ghen tỵ
Hơn ai hết, Đường Tư Kỳ biết mối quan hệ giữa Từ Thiên Ngưng và gia đình căng thẳng tới mức nào. Mỗi lần nhắc tới chuyện này là chị ấy toàn thở ngắn than dài.
Nhưng cũng chịu thôi, mỗi nhà đều có một quyển kinh khó niệm, không ai là không có nỗi khổ riêng.
Hiếm khi thấy chú Từ chủ động hỏi, đoán chắc là nhớ nhóc Tuấn Bảo đây mà, vậy nên Đường Tư Kỳ cũng nhiệt tình phối hợp: “Tuấn Bảo giờ ngoan cực, học kỳ này bắt đầu học vẽ tranh chú ạ. Cô giáo khen cu cậu có thiên phú. À đúng rồi, hôm nay con mới nhận được việc từ một công viên giải trí ở Thượng Hải. Chính ông chủ gọi điện thoại mời con đến tham gia một hạng mục thiết kế.”
Đường Duệ Thanh sửng sốt mở bừng mắt. Vì tối qua mới nghe con gái kể qua nên chú đặc biệt có ấn tượng: “Chính là cái người đã thưởng cho con hai ngàn nhân dân tệ đấy sao?”
Đường Tư Kỳ gật gật đầu: “Vâng, chính là ông ấy. Ông chủ Phùng cực kỳ cực kỳ thích ý tưởng của con, không ưng bất cứ phương án nào của tổ thiết kế, vậy nên đã đặc biệt mời con tới vẽ bản thảo.”
Đường Duệ Thanh nhướng mày: “Con nít ranh, mới chân ướt chân ráo vào nghề, người ta lấy gì coi trọng con. Toàn nói dóc.”
Tính tình Đường đại ca là vậy. Mặc dù trong lòng đang tự hào gần chết nhưng ngoài mặt xấu hổ, chẳng bao giờ chịu khen con cái trước mặt người ngoài.
Ngược lại, Từ Hiến lại hâm mộ ông bạn được con gái về thăm, vậy nên liền lên tiếng bênh vực: “Cái ông này nói năng buồn cười thật, tất nhiên là người ta coi trọng năng lực của Kỳ Kỳ rồi.”
Được khen, Đường Tư Kỳ sướng rơn, cười toe toét: “Chú Từ đúng là có con mắt tinh tường. Nhưng mà chú biết không, tất cả là nhờ công lao của Tuấn Bảo đấy. Chả là hôm ấy cuối tuần, cháu dắt Tuấn Bảo đến công viên giải trí chơi. Sau khi chơi vài trò cu cậu liền nói không thích, đã vậy còn chỉ rõ điểm nào chưa tốt và đưa ra cách khắc phục nữa chứ. Cháu thấy những nhận xét ấy rất hay, vậy nên bèn viết lên mạng. Chẳng ngờ ông chủ nhìn thấy, liền trực tiếp liên lạc với cháu nói cảm ơn và khen thưởng hai ngàn nhân dân tệ luôn. Ban nãy ông chủ vừa gọi điện ngỏ ý muốn mời cháu tới tham gia thiết kế khu nhà nấm giống như trong bức tranh cháu đã vẽ trước đó. Mà ý tưởng ban đầu về mấy cây nấm ấy cũng là của Tuấn Bảo, cháu chỉ dựa vào đó để phát triển thêm thôi. Cho nên tất cả đều là nhờ công lao của nhóc Tuấn Bảo hết.”
Nghe được những lời này, Từ Hiến gần như chết lặng. Mãi sau bác mới từ từ quay đầu, cẩn thận xác nhận lại một lần nữa: “Cháu nói là do Tuấn Bảo vẽ?”
Hơn nửa năm nay bác chưa gặp cháu ngoại, cũng không biết hiện giờ nó cao lên bao nhiêu, béo gầy thế nào.
Mà trong quá trình trưởng thành của thằng nhỏ cũng không có sự tham dự của vợ chồng chú dì, thế nên mỗi khi có ai kể chuyện cháu ngoại là chú Từ lại muốn nghe thêm nhiều hơn nữa.
Hiểu tâm lý của ông chú, Đường Tư Kỳ lập tức chạy đi lấy di động, mở album ảnh cho chú xem
“Đây này, đây chính là tranh Tuấn Bảo vẽ. Cu cậu vẽ đẹp chú nhỉ. Còn đây là bức tranh cháu vẽ lại rồi đăng lên mạng.”
Từ Hiến đứng chôn chân tại chỗ, hai mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, dường như muốn thông qua đó tìm kiếm hình ảnh của thằng cháu ngoại kháu khỉnh, đáng yêu.
Nhưng mà trong tay anh ấy đang cầm con dao phay sáng choang, vậy nên Đường Duệ Thanh không thể không nhắc nhở: “Thôi thôi nấu xong rồi xem. À tốt hơn hết là con gửi hình sang điện thoại cho chú Từ đi.”
“Vâng, để con gửi luôn” Đường Tư Kỳ lưu loát bấm nút chia sẻ hình ảnh.
Trong bếp chỉ còn lại hai ông bố, Đường Duệ Thanh luôn miệng khen ngợi Tuấn Bảo thông minh, lanh lợi. Từ Hiến nghe hết nhưng chẳng biết trả lời thế nào, chỉ đành cắm cúi tập trung vào công việc.
Đường Tư Kỳ đứng ngoài phòng khách, quay lén một đoạn video ngắn rồi gửi cho Từ Thiên Ngưng cùng lời nhắn
[ Hôm nay em mua cua hoàng đế, nhưng cả em lẫn anh Đường đại ca đều không biết làm nên đành thỉnh Từ đại ca xuống giúp đỡ. Mà phải công nhận nhà chị ai cũng nấu ăn đỉnh, gen di truyền này mạnh phết, hehe!]
Lúc này, Từ Thiên Ngưng và Lạc Tuấn Bảo đang ăn cơm chiều.
Vừa nhìn thấy bóng dáng người cha thân thương, vành mắt Từ Thiên Ngưng tức khắc đỏ hoe.
Lạc Tuấn Bảo vội buông đũa, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Từ Thiên Ngưng lắc đầu: “Mẹ không sao, chỉ là…”
Nhớ nhà! Hai chữ đơn giản nhưng đè chặt ngay lồng ngực khiến chị nghẹn ngào, không sao thốt nên lời.
Có bếp trưởng Từ Hiến xuất chiêu, rất nhanh món đã lên mâm, từ cua hấp miến tỏi, cua sốt cay cho tới gạch cua chưng trứng đều vô cùng xuất sắc.
Đường Duệ Thanh cười khà khà: “Hôm nay nhờ có lão Từ mà cha con tôi mới có lộc ăn. Chà, nhìn thôi cũng biết là ngon rồi.”
Đường Tư Kỳ vội nói thêm: “Dạ, đúng đấy, may mà chú Từ không đi du lịch với mẹ cháu và dì La, chứ không thì tối nay hai cha con cháu ôm con cua hoàng đế này khóc rồi.”
Đường Duệ Thanh trừng mắt lừ con gái: “Hay lắm mà khoe. Ở cùng chị Thiên Ngưng lâu như vậy rồi mà không học hỏi được tí nào à?”
Đường Tư Kỳ cười hắc hắc: “Thế sao ba và chú Từ chơi với nhau mấy chục năm rồi mà không thấy ba học được tí nào vậy?”
Đường Duệ Thanh chán ngắc. Thôi rồi, nó lại được di truyền cái tài nấu dở của mình rồi. Haizza, bao nhiêu gen tốt không chọn, toàn chọn gen xấu, con nhỏ này ngốc thật!
Chẳng biết đang bị chính cha ruột ghét bỏ, Đường Tư Kỳ hồn nhiên gắp trước một cái càng cua. Ngày trước đi ăn tiệc buffet, cô đã được ăn càng cua hoàng đế rồi. Nhưng chắc tại cua không tươi với đầu bếp chế biến dở nên thịt cua đã bở lại chẳng có hương vị gì, nói chung là dở tệ. Lần này phải nghiêm túc thử lại mới được.
Một miếng vào miệng, Đường Tư Kỳ gần như ngất ngây con gà tây.
Oa, thịt cua chắc nịch, vừa thơm vừa ngọt
“Má ơi, ngon quá, nhìn cái càng này, còn nguyên vẹn luôn, không bị vỡ tí nào, đỉnh thật…”
Đường Tư Kỳ thích thú reo vang như con nít lên ba.
Thấy món ăn mình làm được cháu gái yêu thích, Từ Hiến cũng vui vẻ không kém: “Miến cũng ngon lắm đấy, Tư Kỳ, con thử đi.”
Thú thực thì Đường Tư Kỳ không thích ăn miến cho lắm, nhưng đĩa miến này ngập thịt cua, thử hỏi có ai mà cưỡng lại nổi cơ chứ?!
Đường Tư Kỳ gắp một đũa thật to, chẳng cần giữ ý tứ, nhét thẳng vào miệng
“Oa…ngon quá! Miến mềm nhưng không nát, thịt cua thấm gia vị nhưng vẫn giữ được vị ngọt tự nhiên, tỏi phi thơm lưng chẳng hề hăng tí nào. Chú Từ, chú nấu ngon thật sự. Nhức cái nách!”
Một đũa chưa đủ, Đường Tư Kỳ tiếp tục đũa thứ hai, thứ ba rồi oanh tạc sang đĩa cua sốt cay. Khỏi phải nói, đây là món sở trường của bác Từ rồi, có nhắm mắt làm thì cũng không thể dở được.
Tuy nhiên, món khiến Đường Tư Kỳ bất ngờ hơn cả chính là gạch cua chưng trứng.
Trời ơi, nó ngon khó tả. Đây chính xác là phiên bản nâng cấp hoàn hảo của món trứng hấp. Trước giờ Đường Tư Kỳ chưa được ăn tô trứng hấp nào béo ngậy, mềm mịn tới như vậy. Cô múc một muỗng rồi lại tới một muỗng nữa, liên tiếp không ngừng lại được.
Đường Duệ Thanh ngồi bên gấp gáp nói: “Này, chừa cho ba với chứ!”
Cảnh hai cha con giành ăn tuy trông rất buồn cười nhưng ngay lúc này lại khiến Từ Hiến ghen tỵ đỏ mắt…