Chương 471: Ôn lại kỷ niệm
Về phần Đường Tư Kỳ thì càng khỏi nói. Hồi ấy cô gà mờ đến độ không biết cách đặt phòng khách sạn qua ứng dụng, đến khi đặt được rồi thì ro ro cúm rúm trên chiếc giường của mình, kéo kín rèm không dám nói chuyện với bạn cùng phòng. Giờ nhìn lại cô như lột xác thành người khác, có thể thoải mái giao tiếp, tự tin bay trong nước ngoài nước, mỗi tác phẩm ra mắt đều được rất nhiều người yêu thích đón nhận.
Lần đầu gặp nhau là lúc cả ba hãn còn non nớt, nhiều hoang mang và khờ dại. Giờ gặp lại vẫn những gương mặt ấy nhưng ánh mắt sáng hơn, nụ cười tự tin hơn, thần thái chững chạc hơn. Đường Tư Kỳ thực lòng rất mừng, mừng cho chính mình và mừng cho hai bạn.
Ở cái ngưỡng hai mươi chơi vơi vô định, bọn họ đã quen biết, đã chia sẻ cảm thông và khích lệ nhau mạnh dạn tiến về phía trước.
Lần này tới Quế Lâm, Đường Tư Kỳ và Cơm Cháy không phải tốn tiền khách sạn vì đã có chủ nhà Cam Cam bao thầu.
Cam Cam dẫn hai cô bạn về nhà mình. Hiện Cam Cam sống một mình trong căn chung cũ cha mẹ để lại ở khu Thất Tinh. Còn cha mẹ đã chuyển sang khu Nam Ninh, hoạ huần lắm mới quay về một lần.
Căn hộ bố trí hai phòng một sảnh. Phòng ngủ chính tất nhiên Cam Cam chiếm đóng, gian nhỏ hơn dùng làm thư phòng kiêm phòng ngủ cho khách.
Phòng ngủ chính có diện tích khá lớn, Cam Cam sắm hẳn chiếc giường 2m2 để lăn lộn cho sướng đời.
Sảnh phòng khách cũng nhỏ thôi nhưng được cái ban công siêu đắt giá, View bao trọn cảnh núi non sông nước, như thể đang ngắm nhìn bức tranh thuỷ mặc phóng to, đẹp rung động lòng người.
Chẳng thế mà Cơm Cháy vừa bỏ túi xuống một cái là ngồi liệt ngoài ban công, nhất quyết không chịu đứng dậy.
“Trời ơi ngồi chỗ này thích thế, gió mát cảnh đẹp hệt chốn bồng lai tiên cảnh, Cam Cam à cậu đang hưởng thụ cuộc sống thần tiên đấy có biết không hả?”
Cam Cam bưng cốc nước mát ra cho cô bạn, cười nói: “Tiểu Kỳ mới gọi là sướng như tiên!”
Cơm Cháy thở dài: “Cả hai cậu đều là thần tiên, chỉ có mỗi mình thảm thôi, tuy rằng công ty có cung cấp chỗ ở nhưng các cậu cũng biết địa hình Trùng Khánh rồi đấy, mình lại còn ở khu trên cao nữa chứ, ngày nào đi làm cũng như leo núi mệt đứt hơi.”
Cam Cam: “Nhưng mà Trùng Khánh đồ ăn ngon.”
Cơm Cháy cười hắc hắc: “Cái này không cãi được thế nên tớ mới không xuống ký nhiều. Tất cả các thương hiệu lẩu ở Trùng Khánh tớ đều nếm qua cả rồi, kể cả mấy cửa tiệm lâu năm nằm núp lùm trong hẻm hốc. Nói không phải khen chứ, lẩu Trùng Khánh đúng là tuyệt đỉnh kung fu. Lần sau có cơ hội tụi mình tới Trùng Khánh đi, tớ sẽ dẫn các cậu đi ăn, đảm bảo không bể bụng không cho về.”
Đường Tư Kỳ thủng thẳng thông báo: “Có thể hành trình kế tiếp mình sẽ đi Tây Tạng rồi tới Trùng Khánh.”
Cơm Chảy kinh hỉ đứng phắt dậy: “Cái gì? Thật hả? Cậu định tới Trùng Khánh thật hả? Được được, đến lúc đó mình sẽ làm hướng dẫn viên dẫn cậu đi chơi. Cam Cam cũng tới đi, đảm bảo vỗ béo cậu 5 cân.”
Cam Cam: “Huhu hâm mộ hai người quá, mình cũng muốn đi lắm nhưng chưa chắc lúc đó đã xin nghỉ được, mình không dám hứa trước nhưng sẽ cố gắng hết sức.”
Căn hộ của Cam Cam tuy cũ nhưng trang bị đầy đủ tiện nghi. Trong phòng có gắn cả máy chiếu thế là ba cô nàng mở máy lạnh thấp nhất rồi trùm chăn trên giường xem phim kinh dị, ôn lại kỷ niệm kinh hoàng hồi ở Hàng Châu.
“Cam Cam tớ muốn đi vệ sinh.”
“Thì cậu đi đi.”
“Nhưng mà tớ sợ…Tiểu Kỳ à, dẫn tớ đi…”
“Thôi tớ không đi đâu, trên giường an toàn nhất.”
“Huhuhuhu không biết đâu hai các cậu phải đưa tớ đi, đứa nào kiếm cái phim gì ghê quá vậy, mau lên tớ sắp tè ra quần rồi nè, tối nay khỏi ngủ trên giường nháaaa”
………
Ba cô nàng hám ăn mà xúm lại thì việc không thể thiếu là đi lùng sục mỹ thực.
May thay lần này có dân bản xứ dẫn đường nên Đường Tư Kỳ cùng Cơm Cháy chỉ cần chuẩn bị bụng chứa thôi, ngoài ra không cần phải lo gì khác.
“Mỳ gạo Quế Lâm! Mỳ gạo Quế Lâm!” Mới sáng sớm Cơm Cháy đã ồn ào hô khẩu hiệu.
Cam Cam khẽ nhếch miệng: “Chuyện nhỏ!”
Sau khi vệ sinh cá nhân, Cam Cam dẫn hai cô bạn tới cửa tiệm nổi danh lâu năm nhất nhì thành phố.
Một tô bún thịt kho đầy ụ được bưng lên, Cơm Cháy kinh ngạc muốn rớt cằm.
“Cái…cái gì đây? Này là mỳ khô không có nước à?”
Cam Cam hất hàm ý bảo ăn thử đi.
Cơm Cháy nghi hoặc gắp một đũa, tức khắc hai mắt sáng rực
“Errr ngon nha!”
Thấy biểu tình khoa trưởng của cô bạn, Đường Tư Kỳ cũng rất tò mò. Cô vươn cổ ra phía bếp ngóng trông phần ăn của mình.
Trong lúc chờ đợi, điện thoại bỗng nhiên vang lên, là biên tập Hà Hân gọi tới
“Alo chị Hà, em nghe ạ”
“Tiểu Kỳ đấy à, gần đây có đi chơi đâu không em?”
“Haha dạ có chị, em đang ở Quế Lâm đi ăn đặc sản bún gạo với bạn nè. Hai đứa này chị cũng biết đấy, chính là Cam Cam và Cơm Cháy đã từng xuất hiện trong sách tranh của em.”
Hà Hân rất lấy làm ngạc nhiên, thi thoảng có dịp nghỉ dài ngày chị cũng sẽ đi du lịch, khi đi tự túc khi đặt tour. Nhưng kể cả đi Tour thì sau khi hành trình kết thúc chị rất hiếm khi liên lạc với các thành viên trong đoàn. Thế mà Tư Kỳ, Cam Cam và Cơm Cháy chỉ là tình cờ gặp nhau trên đường lại có thể nối dài tình bạn lâu như vậy.
“Đi chơi với bạn thân là không gì vui bằng!” Hà Hân hâm mộ từ tận đáy lòng.
Đường Tư Kỳ cười hì hì: “Vâng mới gặp nhau có một ngày thôi mà em cười sắp liệt cơ hàm rồi. À mà chị gọi em có việc gì thế ạ?”
“Là như này nhà xuất bản muốn tổ chức buổi ký tặng cuốn tranh Du hý Cố Đô của em. Ngay những ngày đầu lên kệ tập tranh đã nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình từ đông đảo quý độc giả và vẫn luôn đứng vững trong top bán chạy nhất. Tất cả các nhà sách hợp tác với nhà xuất bản của chúng ta đều trưng bày tập tranh của em ở vị trí dễ thấy nhất trong cửa hàng. Vì thế cho nên ban biên tập mở họp quyết định tổ chức Tour ký tặng sách. Hiện giờ em đang ở Quế Lâm hả thế thì khởi động từ Quế Lâm luôn. Sau đó sẽ lần lượt tới các tỉnh thành khác.”