Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 481: Đom đóm bay
Không câu nệ thời gian đã rất khuya, Sở Hy Văn sốt ruột gửi tin nhắn riêng cho Đường Tư Kỳ
[Không sao chứ Tiểu Kỳ?]
Đường Tư Kỳ lúc này đang đau đớn ấn chặt hai huyệt thái dương. Nhìn thấy tin nhắn bèn lịch sự trả lời
[Ừ hơi đau đầu một tí, không sao đâu.]
Sở Hy Văn: [Tôi đọc trên mạng thấy người ta bảo chứng say độ cao rất nguy hiểm. Tiểu Kỳ còn ở đó bao lâu? Thật sự không sao chứ? Tôi có thể thấy Tiểu Kỳ một chút được không?]
Đường Tư Kỳ: […chỗ này tín hiệu kém lắm, không gọi video được.]
Trời ơi lúc này mặt cô tiều tuỵ thấy thảm, với lại cũng chẳng có tinh thần mà gọi video nữa, rồi còn phải bật đèn sẽ quấy rầy tới chị giường bên đang ngon giấc.
“Thế nghe giọng thôi có được không?”
Sở Hy Văn nỗ lực bằng cách gửi tin nhắn thoại nhưng Đường Tư Kỳ vẫn trả lời bằng tin nhắn văn bản.
Đường Tư Kỳ: [Trong phòng tôi còn có người khác đang ngủ, không nói được. Anh nói đi tôi nghe.]
Sở Hy Văn nào có chuyện gì đâu, chỉ là lo lắng cho cô, muốn nhìn xem cô thế nào thôi. Nhưng cô bảo không tiện thì anh cũng không ép: “Thế mọi người đi chụp ảnh thì phải đi bao lâu? Ngày mai về được chưa?”
Trên mạng nói để giảm bớt chứng say độ cao chỉ có hai cách, một là lập tức hít oxy, hai là nhanh chóng di chuyển xuống khu vực có độ cao thấp hơn. Mới đầu triệu chứng có thể nhẹ nhưng cứ chủ quan ở lâu nói không chừng chuyển biến nặng thì nguy to.
Đường Tư Kỳ: [Ừ sáng mai ngủ dậy sẽ xuất phát quay trở lại Lhasa.]
Sở Hy Văn: [Thế lúc trước ở Lhasa có bị khó chịu gì không?]
Đường Tư Kỳ: [Không.]
Sở Hy Văn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, thế ngủ sớm đi, ráng nghỉ ngơi cho khoẻ nhé.”
Nhắn xong, lại chợt nghĩ tới bài đăng chớp nhoáng vừa rồi, đoán chắc là do cô mất ngủ nên mới lên mạng chơi, anh liền hỏi thêm: “Tiểu Kỳ bị mất ngủ hả?”
[Ừ!]
Đường Tư Kỳ nặng nề trở mình, đầu vẫn đau như búa bổ, huyệt thái dương giật tăng tăng
Sở Hy Văn: “Hay là…tôi hát cho Tiểu Kỳ nghe nhé?”
“Phốc!” Đường Tư Kỳ phụt cười thành tiếng rồi cuống quýt bụm chặt miệng.
Vốn dĩ cô định từ chối cơ, đêm hôm khuya khoắt đã khó ngủ thì chớ, lỡ mà bị nghe phải âm thanh kỳ quái gì chắc khỏi ngủ luôn quá. Nhưng không hiểu tay nhanh hơn não kiểu gì, cô lại gõ chữ [Được].
Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh nhẹ nhàng êm ái: “Một ông sao sáng hai ông sáng sao ba ông sao sáng sáng chiếu muôn ánh vàng…”
Đường Tư Kỳ: “…….”
[Không muốn nghe nhạc thiếu nhi đâu, đổi bài khác đi!]
Sở Hy Văn chợt dừng, nhanh chóng rà soát kho nhạc trong đầu rồi tiếp tục: “Bầu trời đêm buông xuống, muôn vì sao lấp lánh, đom đóm bay, đom đóm bay, tôi đang nhớ đến ai…” (1)
Lời hát quen thuộc dịu dàng êm ái dìu Đường Tư Kỳ vào giấc mộng. Vẫn là nhạc thiếu nhi nhưng giai điệu quá đỗi du dương giọng ca quá đỗi trầm ấm khiến cơn đau đầu dịu bớt mấy phần. Đường Tư Kỳ xoay người, nhẹ nhàng nhắm mắt lắng nghe
“Trên trời giọt nước mắt của vì sao, dưới đất bông hoa hồng khô héo, gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có em kề bên…”
“Đom đóm bay, đoá hoa ngủ. Một đôi một đôi mới trở nên hoàn mỹ. Không sợ đêm đen, chỉ sợ bạn đau lòng. Không sợ mệt mỏi, cũng không ngại bốn phương trời Đông Nam Tây Bắc…”
“Ánh trăng đêm nay thật đẹp, có trong mùi vị của hạnh phúc. Có tôi ở bên, có tôi cùng bạn, chúng ta mãi bên nhau tới tận cuối trời…”
Hát hay như vậy mà không đi làm ca sĩ thật uổng quá…suy nghĩ cuối cùng loé lên trước khi Đường Tư Kỳ chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, cơn đau đầu đã thuyên giảm đáng kể, Đường Tư Kỳ rời giường, uống cạn chai Hồng cảnh thiên khẩu phục dịch do tập đoàn Y học Tây Tạng sản xuất chuyên điều trị chứng say độ cao. Để chắc ăn hơn, cô nhắm mắt nhắm mũi nốc thêm một cốc trà bơ đầy ụ nữa, cảm giác hồi phục 80% công lực.
Lúc rửa mặt Đường Tư Kỳ mới láng máng nhớ ra cuộc gọi hát ru đêm qua, cô vội mở di động lên xem
[Thời gian trò chuyện: 158 phút.]
Đường Tư Kỳ trừng lớn mắt. Gọi gì mà gọi dữ vậy, những hơn hai tiếng, gần ba tiếng đồng hồ???
Cô nhớ là hôm qua mình ngủ nhanh lắm mà nhỉ, không lẽ Sở Hy Văn hát lâu như vậy?
Đường Tư Kỳ do dự giây lát rồi quyết định gửi một tin [Đêm qua cám ơn anh nhé.]
Sở Hy Văn lập tức gọi điện thoại tới, là video call. Nhưng Đường Tư Kỳ nhấn nút từ chối.
Sở Hy Văn thoáng sửng sốt rồi thở dài đầy mất mát. Tiểu Kỳ vẫn không muốn gọi video cùng anh…
Nhưng bất ngờ thay chỉ vài phút sau, Đường Tư Kỳ chủ động gọi lại, cũng là video call.
Sở Hy Văn mừng điên, vội vàng ấn nhận.
“Hê lô Tiểu Kỳ! Cuối cùng cũng được nhìn thấy người rồi, mà sắc mặt vẫn còn kém quá đấy, bây giờ cảm thấy trong người thế nào?”
Đường Tư Kỳ cười nói: “Tôi không sao, ổn rồi.”
Nói đoạn, cô cầm điện thoại đi ra khỏi lều, nháy mắt cảnh đẹp bên ngoài khiến cô kinh ngạc.
Hôm qua tới tầng tầng lớp lớp mây mù bao phủ, nhưng hôm nay kỳ tích xuất hiện, mây vén màn để lộ mặt trời rực rỡ, xung quanh những đám mây trắng tinh khôi bồng bềnh trôi lững lờ trên nền trời xanh trong vắt, thăm thăm miên man, đẹp không sao tả xiết.
“Từ từ đợi chút để tôi xoay ống kính cho anh xem phong cảnh bên ngoài, đẹp lắm!”
Sở Hy Văn tất nhiên có thể đợi, đợi bao lâu cũng được. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt. Từ bóng hình người thương thoắt cái chuyển sang cảnh hồ rộng lớn ánh lên màu xanh ngọc bích. Nếu so với hồ ở Sri Lanka thì màu nước nơi đây thẫm hơn nhưng tinh khiết hơn, soi rõ những dã núi tuyết nhấp nhô trải dài vô tận. Trên thảm cỏ ven hồ, rải rác các gò đá Mani cùng cờ phướn và khăn khata đủ màu sắc tung bay trong gió.
Cảnh tượng giản dị bình yên mà đẹp ngỡ nơi tiên cảnh.
===
Chú thích:
(1)Lời bài hát “Đom đóm bay” - 虫儿飞
(Mọi người hãy tìm nghe bài hát trong lúc đọc chương hôm nay nhé. Giai điệu hay lắm í ^^)