Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 484: Cuộc đại di cư
Hàng năm bắt đầu từ tháng 6, cây cỏ phía Đông Nam dần khô héo, không còn đủ nguồn lương thực, hàng triệu con linh dương đầu bò, ngựa vằn cùng hàng ngàn động vật hoang dã khác phải rời khỏi nơi ở di chuyển lên phía Bắc đi tìm bãi cỏ và nguồn nước mới.
Vì thế cho nên cứ đến mùa hè là rất đông du khách trên khắp thế giới đổ xô tới Kenya và Tanzania. Họ tranh nhau đặt khách sạn ven đường, mua tour thám hiểm, thuê xe jeep, liên hệ hướng dẫn viên…nói chung làm mọi cách miễn sao có thể chứng kiến tận mắt cảnh tượng di cư đồ sộ ấy.
Và trước mắt chính là thời điểm thích hợp nhất!
Những người đã có kinh nghiệm đi trước khuyên rằng phải lên kế hoạch trù bị ít nhất từ hai tới ba tháng. Thậm chí có người trước sáu tháng đã rục rịch liên hệ người dẫn đường. Hiển nhiên rồi, một chiếc xe tốt, một tài xế lão luyện là hai yếu tố quan trọng đảm bảo chất lượng chuyến đi. Vậy nên ở đây các bác tài có tiếng đắt khách hơn tôm tươi, luôn kín lịch trước cả năm. Nếu giờ Đường Tư Kỳ mới bắt đầu liên hệ thì chắc chắn không kịp nữa rồi. Tuy nhiên cô không đi theo lẽ thường, cô có hệ thống hỗ trợ nên hẳn sẽ không thành vấn đề.
Sau khi đã có trong tay một bản lịch trình chi tiết, Đường Tư Kỳ liền tới trung tâm tiêm ngừa Vũ Hán, đăng ký tiêm phòng sốt vàng và sốt rét, hai căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm dễ gặp phải ở châu Phi. Sau đó cô lên mạng đặt mua kem chống nắng, thuốc xịt muỗi, thuốc bôi côn trùng cắn, thuốc cảm cúm sổ mũi, đau bụng tiêu chảy…Toàn là những loại thuốc thông dụng nhưng châu Phi điều kiện thiếu thốn vậy nên Đường Tư Kỳ vẫn mua mang theo phòng bất trắc để lỡ trên đường có bị bệnh vặt gì thì vẫn có thể tự mình đối phó kịp thời.
Công tác chuẩn bị ổn thoả hết thảy, Đường Tư Kỳ liền mua vé máy bay từ Vũ Hán đi Quảng Châu rồi từ đó tiếp tục nối chuyến tới Nairobi, thủ đô nước Kenya.
Mấy hôm bận tối mắt tối mũi lo việc nọ chạy việc kia đâm ra chả cảm thấy gì, giờ có vé máy bay rồi trong lòng Đường Tư Kỳ chợt hốt hoảng.
Ô vậy là sắp đi thật à?!
Còn một việc nữa cần làm là gọi về nhà thông báo cho ba mẹ.
Nhận điện thoại con gái, Đường Duệ Thanh vui lắm, còn đặc biệt hỏi: “Từ lúc ở Sri Lanka về cũng lâu rồi nhỉ, thế chỉ tính đi du lịch trong nước, không có kế hoạch ra nước ngoài hả con?”
Bởi chú thấy sau hai chuyến Thái Lan và Sri Lanka, sự nghiệp của con gái phất lên như diều gặp gió, sách xuất bản liên tiếp cuốn này tới cuốn khác.
Thậm chí phát sóng trực tiếp cũng được nhiều người hưởng ứng, lượng fans mỗi lúc một đông. Cứ thế này phát triển đi lên có khi một ngày nào đó livestream cũng kiếm được tiền ấy chứ.
Ngoài ra còn nghe nói trong chuyến du lịch Tây Tạng vừa rồi, con bé bắt đầu tập tành làm nhiếp ảnh. Nghe đâu ảnh nó bán cũng được mười mấy đồng. Mọi thứ nhìn chung đang rất khả quan.
Nghe ba hỏi, Đường Tư Kỳ thật thà trả lời cô sắp sửa đi Nairobi.
Đường Duệ Thanh cười khà khà: “Nairobi tốt, Nairobi không tồi, nhưng chỗ đó ở đâu thế? Cũng Đông Nam Á à con?”
Tại lần trước đi Thái Lan về con gái thủ thỉ rất thích các nước Đông Nam Á nên nghĩ lần này con bé sẽ đi quanh quanh trong khu vực, hoặc cùng lắm là Hàn Quốc, Nhật Bản gì đó thôi. Nào ngờ nó đưa ra cái tên lạ hoắc, chú còn chưa nghe bao giờ.
Nairobi là ở đâu?
Đường Tư Kỳ đáp: “Châu Phi!”
“Cái gì?” Đường Duệ Thanh cả kinh, không dám tin vào lỗ tai mình.
“Ba không nghe lầm đấy chứ, con nói đi châu Phi?”
Đường Tư Kỳ: “Vâng ba không nghe lầm đâu. Con sắp sửa đi châu Phi, khoảng tầm hai tháng.”
“Điểm đầu tiên con tới là thành phố Kenya. Ba yên tâm, an toàn lắm không sợ đâu.”
“Toàn bộ hành trình đều có tài xế kiêm hướng dẫn viên bản địa dẫn đường. Trên đường khả năng sẽ gặp bạn đồng hành kết nhóm đi chung chứ không phải lang thang một mình.”
“Sau Kenya, con sẽ tới Tanzania, Namibia và cuối cùng là Nam Phi. Nhưng đó mới là lịch trình tạm thời thôi có thể sau này sẽ có thay đổi tuỳ vào tình hình cụ thể.”
Đường Duệ Thanh siết chặt di động, lòng bàn tay mơ hồ rịn ra một tầng mồ hôi.
Đúng là chú rất ủng hộ con gái mạnh dạn trải nghiệm, đi nhiều biết nhiều vừa rèn luyện con người vừa phát triển sự nghiệp. Nói chung nhìn dọc nhìn ngang đều tốt cả.
Chỉ là chú không ngờ nó to gan lớn mật tới vậy, chưa gì đã dám một thân một mình chạy tận sang châu Phi.
“Kỳ này, ba bảo. Châu Á cũng có nhiều nước con chưa đi mà, tỷ như Nhật Bản, Malaysia, Singapore…sao nhất định cứ phải là Châu Phi hả con?”
“Ba, con đã đặt vé máy bay rồi, ba yên tâm, con sẽ cẩn thận.”
Đường Tư Kỳ hiểu ba vì lo lắng cho mình nên mới đưa ra những sự lựa chọn an toàn hơn. Những chỗ đó cô cũng sẽ đi, tuy nhiên chưa phải bây giờ.
Đường Duệ Thanh thở dài, vé máy bay đã mua rồi thì còn nói chuyện gì nữa. Thôi kệ vậy, nó đã chọn thì hẳn là có lý do của nó.
Tuy hơi đường đột nhưng chú biết sớm muộn cũng tới ngày này. Một khi con bé đã tìm thấy đam mê và thú vui của việc chu du thì sẽ càng ham đi thật xa, khám phá những vùng đất lạ.
Mà nói châu Phi xa, bộ châu Âu không xa sao? Rồi Nam Mỹ, Nam Cực còn xa hơn ấy chứ.
Mình già rồi, thế hệ của chúng nó khác. Thay vì ngăn cản tốt hơn hết là ủng hộ và cho chúng không gian tự do để phát triển.
Cái chính là chú thương con thân gái dặm trường. Nguy hiểm chưa bàn tới nhưng cực thân là chắc chắn rồi. Người nó lại gầy gò, mảnh khảnh, quả thực chú có chút không đành lòng. Nhưng trên tất cả, chú vẫn tôn trọng quyết định của con, bao thương xót đành giữ kín trong lòng, chỉ dặn dò
“Mỗi ngày đều phải gọi điện về cho ba. Đi tới đâu cũng phải phát định vị, rồi địa chỉ khách sạn, tên họ số điện thoại tài xế trước khi lên xe đều phải gửi vào tin nhắn cho ba…”
Ba bắt đầu dặn dò là Đường Tư Kỳ biết đã được thông qua, cô cười toe toét
“Con cám ơn ba!”
Giọng chú Đường bất giác nghèn nghẹn: “Không có ba mẹ ở bên nhớ phải tự chăm sóc lấy mình biết chưa?”