Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 487: Bigfive - ngũ đại dã thú
Vì trời đã muộn, tài xế cho xe phóng như bay. Cuối cùng trước khi màn đêm buông xuống, bọn họ cũng kịp tới khu bảo tồn Sweetwaters.
Tuy tối mù tốt mịt nhưng Đường Tư Kỳ vẫn phải chụp mấy tấm cảnh quan bên ngoài và bên trong khách sạn gửi về cho ba yên tâm, cùng lời nhắn
[Con đã tới nơi an toàn. Sáng mai sẽ có xe jeep đưa con cùng ba bạn nữa vào tham quan khu bảo hộ, có thể sẽ được nhìn thấy rất nhiều động vật hoang dã.]
Lúc này ở trong nước đã là 12 giờ đêm nhưng Đường Duệ Thanh vẫn thao thức chưa ngủ. Khi con gái hạ cánh xuống sân bay Kenya đã nhắn tin về rồi nhưng chú vẫn muốn đợi tới khi con an toàn về đến khách sạn thì chú mới thực sự yên tâm được.
Đường Duệ Thanh: [Vậy tốt rồi. Ngày mai nhớ chụp nhiều ảnh nhé con gái.]
Đường Tư Kỳ: [Vâng, ba ngủ đi trễ lắm rồi đó. Ba ngủ ngon nhé!]
Phải vậy chú Đường nhà ta mới chịu bỏ điện thoại xuống, yên trí nằm ngủ.
Đường Tư Kỳ lên nhận phòng, tắm rửa thay quần áo rồi bắt đầu sửa soạn lắp ráp máy ảnh. Sở Tĩnh yên lặng ngồi bên mép giường quan sát.
“Chị…không phải chị là hoạ sĩ à? Chị còn chơi bộ môn nhiếp ảnh nữa hả?”
Sở thích của Sở Tĩnh là chu du khám phá, cô đã đi du lịch rất nhiều nơi, càng đi càng thích. Cũng từng nghĩ sẽ làm công việc gì đó liên quan tới du lịch nhưng vẫn chưa nghĩ ra làm gì. Thế nên cô khá để ý và tò mò về Đường Tư Kỳ.
“Ừ, chị có học sơ qua. Cũng mới bắt đầu học từ chuyến đi Tây Tạng lần trước thôi. Biết thêm một môn mới cũng vui.”
Sở Tĩnh gật gật đầu, mở di động, yên lặng tìm kiếm bút danh và các tác phẩm của chị Tư Kỳ.
Ban nãy trên xe Dịch Đồng nói cho cô nghe rất nhiều thông tin, Sở Tĩnh dựa vào đó tra cứu, không ngờ tìm thấy cả sách bản điện tử.
Vì tới môi trường mới, nhiều thứ lạ lẫm đâm ra hơi khó ngủ. Nằm không cũng chán, Sở Tĩnh thuận tay mua bản điện tử của bộ tranh “Tiểu Kỳ du ngoạn Bắc Kinh” về xem. Nét vẽ ngộ nghĩnh hồn nhiên mà gần gũi ấm áp lôi cuốn khiến Sở Tĩnh mê mẩn không thể rời mắt.
Xem hết, cô lại tìm mua thêm bản điện tử của tuyển tập Cố Đô. Một khắc khi nhìn thấy hình ảnh Tiểu Kỳ cùng Cơm Cháy và Cam Cam đi chơi vui vẻ, Sở Tĩnh chợt sinh lòng ngưỡng mộ. Cô cũng muốn được giống chị Tư Kỳ.
Hoá ra người mắc hội chứng rối loạn ám ảnh xã hội cũng có thể cho ra đời những tác phẩm cuốn hút rung động lòng người đến vậy.
Bên này Sở Tĩnh trằn trọc khó vào giấc thì giường bên kia Đường Tư Kỳ ngủ say như chết, hoàn toàn không bị ảnh hưởng của chênh lệch múi giờ hay lạ giường lạ chỗ. Sáng hôm sau cô tỉnh rất sớm, tinh thần sảng khoái tràn đầy năng lượng.
Vươn tay kéo rèm cửa sổ đón nắng sớm, Đường Tư Kỳ ngay lập tức bị khung cảnh trước mắt làm cho chấn động.
Cảnh tượng đẹp đến ngỡ ngàng, thảo nguyên mênh mông núi cao hùng vĩ. Cứ tưởng nơi đây là khu vực bình nguyên bằng phẳng không có núi nào ngờ tra bản đồ mới biết dãy núi sừng sững phía xa kia chính là núi Kenya, ngọn núi lửa đã thôi hoạt động ở miền trung Kenya, nằm ngay phía nam của xích đạo. Đồng thời cũng là ngọn núi cao thứ hai Châu Phi, chỉ sau núi Kilimanjaro.
Vì nằm ngay trên đường xích đạo nên về cơ bản thấy núi Kenya ở đâu là dễ dàng xác định chính xác vị trí xích đạo. Và điều này cũng khiến nó đặc biệt hơn các dãy núi khác.
Sáng sớm tinh mơ, sương mờ bao quanh sườn núi, trông xa như thể một chiếc dây lưng trắng vắt ngang ngọn núi đồ sộ đã yên giấc hàng triệu năm.
Đường Tư Kỳ dứt khoát đẩy cửa ban công bước ra ngoài. Gió sớm phà vào mặt, mát lạnh sảng khoái.
Bữa sáng ở đây phục vụ rất sớm, 6 rưỡi là đã bắt đầu rồi, nếu không nhanh chân sẽ hết đồ ngon mất. Đường Tư Kỳ đánh thức Sở Tĩnh rồi qua phòng đối diện gõ cửa gọi Dịch Đồng cùng Từ An.
Mười lăm phút sau, bốn người xuống nhà ăn khách sạn dùng bữa sáng.
Nhà ăn là một cái lán siêu to dựng trong một góc thảm cỏ xanh mượt, thực khách vừa nhâm nhi bữa sáng vừa thưởng thức tiếng chim hót véo von và không khí trong lành, tươi mát.
Dịch Đồng ngáp một cái rõ to: “Em chụp ảnh đăng lên vòng tròn bạn bè, không ai tin em đang ở Châu Phi.”
Đường Tư Kỳ cười đồng tình: “Đến chị còn không tin nữa là. Trước khi đi cứ nghĩ Châu Phi hoang sơ lạc hậu lắm, nào ngờ tới rồi mới biết khách sạn đầy đủ tiện nghi và đẹp tới vậy.”
Dịch Đồng: “Đợi lát nữa vào trong khu bảo tồn sẽ càng có nhiều thứ khiến chúng ta ngỡ ngàng hơn.”
Khi bốn người ăn xong bữa sáng, tài xế đã đậu xe đợi sẵn trước cửa khách sạn. Anh ấy giới thiệu mục đích chuyến tham quan ngày hôm nay là xem đủ “bigfive” hay còn được gọi là ngũ đại dã thú, chính là 5 loài thú hung mãnh nhất, nguy hiểm nhất và khó săn bắt nhất trên thảo nguyên Châu Phi.
Chúng lần lượt gồm: sư tử, báo hoa mai, tê giác, voi và trâu rừng châu Phi.
Sở dĩ khu bảo tồn Sweetwater nổi tiếng là vì nó quy tụ được ngũ đại dã thú. Trong đó hiếm nhất và đang ở mức cảnh bảo tuyệt chủng cao nhất là loài tê giác đen.
Dưới sự hướng dẫn của tài xế, nhóm bốn bạn trẻ bắt đầu di chuyển vào bên trong khu bảo tồn.
Đầu tiên cả bọn gặp hai con tê giác trắng.
Anh hướng dẫn viên kiêm tài xế xe ngồi phía trước nhiệt tình giới thiệu: “Đây là Najin còn con bên kia là Fatu. Cả hai con này đều thuộc loài tê giác trắng, không phải tê giác đen đâu, mọi người đừng nhầm nhé.”
Hả? Là trắng dữ chưa, trắng chỗ nào? Đường Tư Kỳ há hốc mồm nhìn hai con con vật to lù lù đen đen xám xám phía đằng xa.
Cô vừa định lên tiếng thì Dịch Đồng đã nhanh mồm hỏi trước.
Từ An đủng đỉnh đáp: “Thấy đâu nghe bảo tế giác đen không phải màu đen còn tê giác trắng không phải màu trắng.”
Đường Tư Kỳ, Dịch Đồng: ???