Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 57: Nâng cấp thành công
Sau khi tạm biệt ông chủ Phùng, Đường Tư Kỳ quay lại văn phòng bàn giao công việc rồi sang phòng tài vụ kết toán lương.
Tổng thời gian cô làm việc là hai mươi ngày, tiền trợ cấp được lãnh là bốn ngàn đồng, thù lao mười ngàn, ngoài ra ông chủ Phùng thưởng thêm cho cô hai ngàn nữa. Cho nên con số thực lãnh cuối cùng là mười sáu ngàn nhân dân tệ.
Xong xuôi, Đường Tư Kỳ quay về phòng ký túc xá thu dọn hành lý rồi chuẩn bị ra về.
Quách Bảo Vân bịn rịn tiễn Đường Tư Kỳ ra tận cổng. Đến nơi đã thấy thư ký Mã và xe ô-tô của công ty chờ sẵn. Tuy không giữ được nhân tài nhưng Phùng Nghị vẫn rất coi trọng Đường Tư Kỳ, vậy nên đã đặc biệt dặn dò thư kỹ Mã phải đưa cô về tận nhà.
Chuẩn bị lên xe, Quách Bảo Vân vẫn lưu luyến kéo áo Đường Tư Kỳ: “Chị Kỳ, chị thật sự phải đi sao? Em chẳng muốn để chị đi chút nào.”
Một lời nói quá đỗi dễ thương và ấm áp, Đường Tư Kỳ dịu dàng đáp: “Hẹn gặp lại em nhé, Tiểu Vân. Em nhất định phải cố gắng lên. Chị tin là em làm được.”
“Dạ, em hứa với chị em sẽ cố gắng hết mình. Đợi khi nào vườn nấm hoàn thành, chị nhớ về tham quan và thăm em nhé!” Quách Bảo Vân nghẹn ngào dặn với theo rồi cứ đứng đó vẫy vẫy tay cho tới tận khi xe của Đường Tư Kỳ đi khuất.
===
Ở một diễn biến khác, bên trong hệ thống….
Nhóc bút chì cũng đã dựng xong căn nhà giấy mơ ước.
Đứng xa xa ngắm nhìn căn nhà màu vàng xinh đẹp nằm trên thảm cỏ xanh mượt, do chính mình kỳ công thiết kế và lắp ghép, nhóc bút chì cảm thấy thành tựu vô cùng.
Không thể chờ đợi thêm nữa, nhóc hì húc kéo bàn ghế vào nhà bằng lối cửa sổ…
Đúng vậy, không nhầm đâu, nhóc phải di chuyển bằng đường cửa sổ, bởi vì bị cắt xén bớt nguyên vật liệu mất rồi…
Vừa khom lưng kéo bàn, nhóc bút chì vừa lụng bụng: “Cả căn nhà xinh đẹp chỉ thiếu mỗi cửa chính, quá buồn! Nếu không phải lần trước cô chủ Check-in nhầm một địa điểm hạng F thì hệ thống đã không cắt xén cánh cửa của mình rồi. Chán ghê!”
Rõ ràng cũng có nhà như người ta, ấy vậy mà phải leo trèo không khác gì loài khỉ. Nhóc bút chì thở dài rồi thầm quyết tâm lát nữa phải thúc giục cô chủ mau mau hoàn thành mấy nhiệm vụ để kiếm hai cánh cửa thật hoành tráng mới được.
Tất nhiên nhóc bút chì chẳng buồn bực lâu vì còn bận cong mông kéo đồ đạc nữa. Chân nhóc ngắn nên di chuyển khá gian nan, tuy vậy cũng chẳng cản được sự hưng phấn đang chảy tràn trong người nhóc.
Căn nhà giấy mặc dù không lớn lắm, chỉ có một gian thôi nhưng mọi công đoạn đều do chính tay nhóc thực hiện từ A tới Z, mỗi một chi tiết đều được lắp ghép vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ. Có thể nói nhóc đã làm bằng cả trái tim, vậy nên nhóc vô cùng yêu thích và trân quý ngôi nhà của mình.
Cứ thế, nhóc bút chì lại đứng dưới tán cây, tần ngần ngắm nhìn thành quả hơn nửa giờ đồng hồ không biết chán. Tới tận khi hoàng hôn đổ bóng, nhóc mới leo cửa sổ vào trong.
Bất ngờ thay, ở góc nhà trống trơn bất thình lình xuất hiện một cái màn hình to bự
…….
Đường Tư Kỳ về tới nhà, điện thoại di động im lìm đã lâu tự dưng réo ầm ĩ.
Cô nhanh chóng mở máy, màn hình lập tức nhảy ra thông báo mới
[ Chúc mừng người chơi, hệ thống đã hoàn thành nâng cấp, mở rộng bản đồ toàn Trung Quốc. Từ giờ người chơi có thể đi Check-in các danh lam thắng cảnh trên khắp địa bàn cả nước. Xin mời bạn trở về màn hình chính để xem giao diện mới cập nhật.]
Im lìm bao lâu tự nhiên đùng cái vùng dậy như xác sống, Đường Tư Kỳ hết cả hồn, suýt chút trượt tay đánh rơi điện thoại.
Sau hơn hai mươi ngày nâng cấp, hệ thống Lữ Hành đã trở lại với một diện mạo hoàn toàn mới, còn mở hẳn bản đồ toàn Trung Quốc mới ghê chứ!
Nghe có vẻ cũng lợi hại ra trò! Đường Tư Kỳ tò mò ấn mở chức năng mới. Ngay lập tức, một tấm bản đồ hoàn chỉnh của đất nước Trung Quốc bày ra trước mắt. Chỉ có điều, ngoài hai thành phố Thượng Hải và Ôn Châu hiện rõ, còn lại gần như toàn bộ tấm bản đồ đều phủ một màu xám xịt, chìm nghỉm.
Đường Tư Kỳ nhăn mày khó hiểu: “Này là sao???”
Ngay lập tức, hệ thống đưa ra giải thích: [ Tức là từ giờ trở đi, người chơi không chỉ bị bó hẹp ở hai thành phố Thượng Hải và Ôn Châu, mà có thể tự do Check-in ở bất cứ nơi đâu, bất cứ khu vực nào tuỳ thích.]
“Ồ….” Đường Tư Kỳ kéo dài giọng, tỏ vẻ không mấy hứng thú rồi tiện tay ấn tắt màn hình điện thoại.
Chứ còn sao nữa, gần cả tháng trời cô đi làm vất vả muốn chết, làm gì còn sức lực mà nghĩ tới chuyện du lịch khắp cả nước. Hơn nữa thời buổi này bước chân ra đường là tốn tiền. Đấy, đơn cử như chuyến về quê vừa rồi, quay đi quay lại tiền xe cũng tốn vài trăm đồng rồi. Thế này mà đi dọc cái tấm bản đồ thì có mà tốn tiền tấn. Thôi xin đi, khó khăn lắm mới kiếm được một khoản, tiền còn chưa nằm ấm túi, đừng hòng bắt cô chi ra!
Vả lại bây giờ cô cũng có tí chút danh tiếng trong giới hội hoạ, có thể kiếm sống từ nghề, vậy nên đâu cần đầy đoạ bản thân dãi nắng dầm mưa lên rừng xuống biển nữa. Chẳng thà ở nhà vẽ tranh có phải là sung sướng hơn không. Rồi lâu lâu đi quanh Thượng Hải check-in kiếm chút đồng vàng đổi đồ ăn ngon, vật dụng tốt. Đấy, như vậy mới chính là cuộc sống trong mơ mà Đường Tư Kỳ cô muốn hướng tới.
“Ủa, vậy sau này có được Check-in ở Thượng Hải nữa không ta?”
Dòng chữ vừa xuất hiện trên màn hình, nhóc bút chì giận đến độ hai tay cuộn chặt thành nắm đấm.
Cô chủ chẳng biết cố gắng gì hết, bực ghê!
Rõ ràng cơ hội tốt bày ra trước mặt vậy mà không biết quý trọng, cứ sống chết đòi dậm chân một chỗ là sao???
Nhóc bút chì cân nhắc giây lát, rồi tiến tới vị trí bàn phím, bắt đầu lạch cạch gõ chữ
[ Chẳng lẽ bạn không muốn ngắm nhìn non sông gấm vóc của Tổ Quốc mình hay sao?]
“Tất nhiên là có chứ, mà sau này rảnh rồi tính sau đi!” Đường Tư Kỳ đáp qua loa lấy lệ rồi nhanh chóng thay giày, phi thẳng tới chiếc giường quen thuộc, gieo mình đổ ập xuống, thuận tay mở game Vương Giả Vinh Diệu.
Cơ hồ vừa đăng nhập, thằng nhóc dán màn hình điện thoại đã gửi lời mời ngay tức thì, làm như nó trực chiến ở trên này 24/24 không bằng.
Ừ thì chơi, Đường Tư Kỳ nhấn đồng ý.
Loa vừa kích hoạt, cái giọng oang oang của nó liền truyền tới: “Đại ca, sao đại ca mất hút lâu thế. Mau mau vào cứu em đại ca, em sắp rớt xuống hạng đồng đến nơi rồi….”
Đường Tư Kỳ nhất thời câm nín.
Đúng là cũng đến lạy, chỉ vỏn vẹn hai mươi ngày ngắn ngủi mà ông tướng rớt từ Vàng xuống Bạc V trong hệ thống ELO (1), đã thế còn giựt luôn cái hell Elo (2). Thật là không thể tin nổi!
Đường Tư Kỳ thở dài: “Chú em, chú cảm thấy mình chơi con nào tốt nhất?”
Thằng nhóc dán điện thoại trầm mặc giây lát rồi tự tin trả lời: “Em cảm thấy em cầm Đát Kỷ là chơi hay nhất.”
Đường Tư Kỳ một lần nữa cạn lời.
Nhìn thoáng qua bảng thành tích của nó, đích xác nó chọn Đát Kỷ nhiều nhất nhưng mà toàn thua, chứ có thắng được trận nào đâu mà kêu hay.
Đánh trăm trận thua cả trăm, cái này phải cần thiên phú dữ lắm chứ người thường mấy ai làm được!
Chắc có lẽ cũng tự cảm thấy hơi nhục nên thằng nhóc liền sửa lại: “Uhm…em cảm thấy em chơi vị trí xạ thủ cũng ổn.”
Đường Tư Kỳ quyết định nhanh: “Thôi được rồi, chú em thích chơi con nào thì cứ chọn đại đi, miễn sao đừng kéo chân sau là được!”
————
Chú Thích:
(1) Chỉ số Elo ngày trước được sử dụng rộng rãi trong các giải đấu cờ đặc biệt là cờ vua. Kỳ thủ có Elo càng cao thì trình độ chơi cờ càng điêu luyện.
Ngày nay, với tốc độ phát triển như vũ bão của ngành thể thao điện tử. Elo còn được dùng cho hệ thống xếp hạng trong game. Khi kết thúc một ván đấu xếp hạng, chỉ số Elo sẽ được cộng (khi thắng) hoặc trừ (khi thua) trực tiếp vào điểm số của người chơi. Khi tích đủ lượng Elo chỉ định thì game thủ sẽ được thăng hạng tức được công nhận là trình độ chơi game đã tiến bộ. Elo được chia làm 3 loại: Hell Elo / High Elo / Elo Ẩn
(2) Hell Elo: là điểm chỉ xuất hiện khi người chơi để thua quá nhiều trận đấu xếp hạng. Tệ đến nỗi khi thua 1 ván thì bạn phải thắng nhiều ván game để hòa điểm. Thậm chí người chơi có Hell Elo khi đánh xếp hạng sẽ gặp những người chơi có Hell Elo khác tức trình độ họ thấp, việc này sẽ làm ván xếp hạng của bạn khó khăn hơn gấp bội.